Ảnh minh họa cho những điều dở hơi sẽ kể bên dưới hehehe...
Đêm về khuya, hâm và viết linh tinh...
Sợ nhất là cảm giác làm việc từ sáng đến tối mịt. Sợ nhất là lúc nào trong đầu cũng chỉ có chữ công việc. Không ngại làm việc, không ngại cống hiến nhưng ngại cái là cuộc sống khuôn khổ và khô cứng, một cuộc sống mà ngày nào cũng vậy.
Có lẽ con người mình quen với một cuộc sống phong phú. Mình cần một sự khác người.
Và cũng vì vậy, có người đã thốt lên: "Nhà báo mà dùng máy Mac". Kể cũng buồn cười. Nhìn mình chẳng ai nói là nhà báo. Khuyên tai, tóc tai dựng đứng, quần áo xì tin. Mình không muốn ra vẻ khác người, không muốn nổi bật. Mình muốn là chính mình. Bởi vậy, mình đã rất khó khăn khi vừa giữ được những gì là bản chất (khuyên tai, tóc tai dựng đứng, quần áo xì tin) mà vẫn phải cố gắng chứng tỏ năng lực. Làm được, mình làm được. Có lẽ là hơi cực. Mình thích nghề báo. Mình nghĩ là mình làm được. Nhưng mình đang tự hỏi nó có hợp với mình không? Báo cũng là truyền thông. Truyền thông là ngành mình học. Nhưng có lẽ mình thích loại truyền thông nào vui vẻ tí, đỡ cực tí. Khổ cái thân, bản tính lười mà... Nghề nào thích hợp với mình bây giờ.
Vừa xem xong phóng sự về rối nước ở Việt Nam trên Disney Channel, quay ở chùa Thầy, Hà Tây. Lại nhớ Việt Nam. Tiếc là mỗi năm về Việt Nam được có một lần. Yêu Thái Lan nhưng không thể xa Việt Nam. Nơi ấy và nơi này, tôi phải chọn.
Nhắc đến Disney Channel, ai đời một thằng phóng viên 26 tuổi nhí nhảnh đi xem Disney Channel bao giờ không? Nhưng yêu Disney vì những bài học nó đem lại. Rất thâm thúy, rất cơ bản và rất đời thường. Hôm nào cũng xem That's So Raven và Lizzie McQuirre rồi mới đi ngủ. Buồn cười nhỉ. Con trai đi xem Lizzie McQuirre. Nhưng nó có nhiều bài học không chỉ cho riêng nữ giới. Đó là những câu chuyện về gia đình, quan hệ bạn bè, tình yêu và cả những tình huống khó xử trong cuộc sống. Xem và học được nhiều điều.
Đang bận điên lên được. Thiên hạ thì đang bàn tán sôi nổi Trà Chanh và Vàng Anh. Mình thì chỉ thích kem Swensen.
Hôm nay trộm vía viết nhiều. Đi ngủ đây. Mai lại viết, viết và viết...