Thứ Tư, 28 tháng 2, 2007

Trẻ...




Sau khi "công bố" bức ảnh mới nhất, đã có hơn 3 người hỏi mình bức ảnh này chụp năm bao nhiêu tuổi. Mình nói rằng mình mới chụp hôm kia hí hí...

Mình trẻ thế sao? Hí hí... có người còn bảo nhìn ngố ngố... nói cách khác, ngố là một tính từ miêu tả sự đáng yêu và ngây thơ

Thôi thì post lên đây cho bà con ngắm. Ngượng quá cơ!

Thứ Hai, 26 tháng 2, 2007

Lãng mạn




Model: Frankie da Cool
Photographer: Minh Vương Da Bùm (hi hi)
Location: Bus stop at University of Transportation. Hanoi


Tự nhiên hôm nay thấy Bangkok lãng mạn lạ thường. Lần đầu tiên thấy Bangkok đẹp như vậy. Nghĩ lại những thành phố mình đã sống một thời gian dài mới thấy mỗi thành phố có một vẻ lãng mạn riêng.


Hà Nội lãng mạn bởi màu đông lạnh tái tê với những cây bàng trụi lá. Sáng màu đông ngồi bên đường uống chén trà nóng nhìn phố xá vắng lặng với lớp sương mỏng thì còn gì bằng. Hà Nội còn lãng mạn bởi cái nóng như thiêu đốt của mùa hè. Mồ hôi trong người túa ra tuy hơi khó chịu một chút nhưng có cảm giác bức bí trong cơ thể được giải phóng. Sẽ rất tuyệt khi trong những đêm hè cùng bạn bè đi lượn hồ hoặc ngồi lê la ở các quán trà đá vỉa hè.

Nha Trang thì khác. Nha Trang có biển. Sự lãng mạn chính là ở biển. Những đêm hè gió mát trăng thanh đi dọc bãi biển mang lại một cảm giác yên bình khó tả. Những đêm trăng rằm, ánh trăng chiếu xuống mặt biển lấp lánh như một chiếc thảm bạc lung linh. Biển và người như hòa vào nhau.

Và mới đây là thành phố Hồ Chí Minh, cái thành phố mà mình đã từng ghét cay ghét đắng. Vậy mà chỉ cách đây vài hôm thôi, mình thấy nó cũng lãng mạn lắm. Cái lãng mạn ở thành phố này là những quán cafe vỉa hè vào lúc sáng sớm, khi ánh nắng còn dịu dàng và đường phố còn chưa chìm trong khói bụi. Cái lãng mạn còn có mặt trong những buổi tối mua cafe ra ngồi bậc thềm bưu điện thành phố ngắm các cô cậu đi xe Vespa diễu hành.

Còn hôm nay, mình chợt thấy Bangkok cũng lãng mạn lắm. Lãng mạn ở những người Thái tính tình hiền hậu dễ thương. Lãng mạn ở những con phố đèn hoa rực rỡ. Lãng mạn khi đứng trên tàu điện nhìn ra xa cả thành phố lấp lánh ánh đèn và nghe một bài hát nhẹ nhàng. Lãng mạn khi những cô gái làm phục vụ trong các quán ăn luôn miệng hỏi: "Quý khách ăn có ngon miệng không?". Cuộc sống ở thành phố này thật yên bình.

Cuối cùng, mình thấy một điều rằng, dạo này mình lãng mạn kinh khủng.

Thứ Tư, 21 tháng 2, 2007

Hết Tết rồi!




Model: Frankie da Cool
Photographer: Hoang Aida
Location: Bus stop at University of Transportation. Hanoi


Ngày đầu tiên làm việc được đánh dấu bằng một loạt các hoạt động liên tục, liên tục... Đầu tiên là dậy sớm, lúc 5h sáng, chạy ra sân bay. 7h45 bay. 8h20 đến nơi. Đúng 9h có mặt ở cơ quan rồi làm việc đến tận giờ này (tức là nửa đêm) huhuhu... Sắp phải qua Thái lại rồi. Buồn ghê! Ở đấy tận 1 năm sau mới được về. Ôi đang mệt quá!


Tết vừa rồi thật là vui. Được gặp gia đình, bạn bè cũ, bạn bè mới, thầy cô cũ, lại làm được một viêc cực kỳ ý nghĩa là... thu quảng cáo cho HT Mobile. Được có 300.000, đem đi mua quà thăm cô giáo cũ. À mà các bạn ở khu vực phía nam để ý quảng cáo HT Mobile "Năm mới lộc gấp đôi" là tớ đọc đấy nhé! Hí hí, ôi khoe khoang đến phát sợ...

Các bạn đợi thêm mấy blog nữa tớ sẽ post ảnh các bạn hồi học cùng lớp 1 với tớ. Các bạn ấy giờ đây đã lớn và xinh đẹp ra nhiều.

Thôi tớ đi ngủ đây. Đang ở cơ quan trực. Tiện ngủ lại cơ quan 1 đêm, đỡ được tiền khách sạn hehe...

Thứ Hai, 19 tháng 2, 2007

Có cánh chuồn nào trên vai em không?




Photo by Frankie

Đây là một câu chuyện mà Frankie đã tình cờ đọc được trên một tạp chí cách đây đã lâu. Hôm nay tình cờ vào blog một người bạn cũ và tìm lại được. Xin chia sẻ cùng các bạn. Bao năm qua Frankie vẫn áp dụng câu chuyện cho tình yêu của mình. Theo Frankie, đó mới là tình yêu đích thực.

Trang Hạ dịch


(Đây là một câu chuyện lưu truyền trên mạng BBS của Đài Loan, sau tác giả giấu tên bán bản quyền cho nhạc sĩ Vũ Tuyền năm 2003.)


o O o


Thành phố nhỏ yên tĩnh và xinh đẹp, hai người yêu đắm say, mỗi bình minh đều đến bờ biển ngắm mặt trời mọc, và mỗi chiều đi tiễn bóng tà dương ở bãi cát. Dường như những ai đã gặp đôi tình nhân đều nhìn theo với ánh mắt ngưỡng mộ.

Một ngày, sau vụ đâm xe, cô gái trọng thương im lìm nằm lại trên chiếc giường bệnh viện, mấy ngày đêm không tỉnh lại.

Buổi sáng, chàng trai ngồi bên giường tuyệt vọng gọi tên người yêu đang vô tri vô giác; đêm xuống, chàng trai tới quỳ trong giáo đường nhỏ của thành phố, ngước lên thượng đế cầu xin, mắt không còn lệ để khóc than.

Một tháng trôi qua, người con gái vẫn im lìm, người con trai đã tan nát trái tim từ lâu, nhưng anh vẫn cố gắng và cầu xin hy vọng. Cũng có một ngày, thượng đế động lòng.

Thượng đế cho chàng trai đang gắng gượng một cơ hội. Ngài hỏi: "Con có bằng lòng dùng sinh mệnh của con để đánh đổi không?". Chàng trai không chần chừ vội đáp: "Con bằng lòng!".

Thượng đế nói: "Ta có thể cho người con yêu tỉnh dậy, nhưng con phải đánh đổi ba năm hoá chuồn chuồn, con bằng lòng không?". Không chần chừ chàng trai vội đáp: "Con bằng lòng!".

o O o


Buổi sáng, cánh chuồn rời Thượng đế bay vội vã tới bệnh viện, như mọi buổi sáng. Và cô gái đã tỉnh dậy!

Chuồn chuồn không phải người, chuồn chuồn không nghe thấy người yêu đang nói gì với vị bác sĩ đứng bên giường.

Khi người con gái rời bệnh viện, cô rất buồn bã. Cô gái đi khắp nơi hỏi về người cô yêu, không ai biết anh ấy đã bỏ đi đâu.

Cô ấy đi tìm rất lâu, khi cánh chuồn kia không bao giờ rời cô, luôn bay lượn bên người yêu, chỉ có điều chuồn chuồn không phải là người, chuồn chuồn không biết nói. Và cánh chuồn là người yêu ở trước mắt người yêu nhưng không được nhận ra.

o O o


Mùa hạ đã trôi qua, mùa thu, gió lạnh thổi những chiếc lá cây lìa cành, cánh chuồn không thể không ra đi. Vì thế cánh rơi cuối cùng của chuồn chuồn là trên vai người con gái.

"Tôi muốn dùng đôi cánh mỏng manh vuốt ve khuôn mặt em, muốn dùng môi khô hôn lên trán em…", nhưng thân xác quá nhẹ mỏng của chuồn chuồn cuối cùng vẫn không bị người con gái nhận ra.

Chớp mắt, mùa xuân đã tới, cánh chuồn cuống cuồng bay trở lại thành phố tìm người yêu. Nhưng dáng dấp thân quen của cô đã tựa vào bên một người con trai mạnh mẽ khôi ngô, cánh chuồn đau đớn rơi xuống, rất nhanh từ lưng chừng trời.

o O o


Ai cũng biết sau tai nạn người con gái bệnh nghiêm trọng thế nào, chàng bác sĩ tốt và đáng yêu ra sao, tình yêu của họ đến tự nhiên như thế nào, và ai cũng biết người con gái đã vui trở lại như những ngày xưa.

Cánh chuồn chuồn đau tới thấu tâm can, những ngày sau, chuồn chuồn vẫn nhìn thấy chàng bác sĩ kia dắt người con gái mình yêu ra bể xem mặt trời lên, chiều xuống đến bờ biển xem tà dương, và cánh chuồn chỉ có thể thỉnh thoảng tới đậu trên vai người yêu, chuồn chuồn không thể làm gì hơn.

Những thủ thỉ đắm say, những tiếng cười hạnh phúc của người con gái làm chuồn chuồn ngạt thở.

Mùa hạ thứ ba, chuồn chuồn đã không còn thường đến thăm người con gái chàng yêu nữa. Vì trên vai cô ấy luôn là tay chàng bác sĩ ôm chặt, trên gương mặt cô là cái hôn tha thiết của anh ta, người con gái không có thời gian để tâm đến một cánh chuồn đau thương, cũng không còn thời gian để ngoái về quá khứ.

o O o


Ba năm của Thượng đế sắp chấm dứt. Trong ngày cuối, người yêu ngày xưa của chuồn chuồn bước đến trong lễ thành hôn với chàng bác sĩ.

Cánh chuồn chuồn lặng lẽ bay vào trong nhà thờ, đậu lên vai người mà anh yêu, chàng biết người con gái anh yêu đang quỳ trước Thượng đế và nói: "Con bằng lòng!". Chàng thấy người bác sĩ lồng chiếc nhẫn vào tay người con gái. Họ hôn nhau say đắm ngọt ngào. Chuồn chuồn để rơi xuống đất một hạt lệ đau đớn.

Thượng đế hỏi: "Con đã hối hận rồi sao?". Chuồn chuồn gạt hạt lệ nói: "Con không!"

Thượng đế hài lòng nói: "Nếu vậy, từ ngày mai con có thể trở thành người được rồi!".

Chuồn chuồn soi vào hạt nước mắt nhỏ, chàng lắc đầu đáp: "Hãy để con cứ làm chuồn chuồn suốt đời..."

o O o


Yêu một người không phải là nhất định phải có được họ. Nhưng đã có được một người thì hãy cố yêu lấy họ. Có cánh chuồn nào trên vai bạn không?

Và nếu bạn nhận được bài dịch này, chứng tỏ đang có một người nào đó yêu bạn, hoặc bởi vì bạn đang yêu quý một ai đó ở bên.


"Chúng ta còn lại gì, chỉ rớt lại hai giọt nước mắt hoá thành băng!"

- Trang Hạ -

Thứ Tư, 14 tháng 2, 2007

Mỗi du học sinh là một đại sứ




Sinh viên VN đang trình diễn tiết mục Lý cây đa trong một sự kiện văn hóa của Trường Webster Thái Lan

Khi đi du học, bản thân mỗi sinh viên VN đã đại diện cho hình ảnh của đất nước. Do vậy họ không chỉ dừng lại ở việc phải cố gắng học tập mà còn có một nhiệm vụ quan trọng hơn: quảng bá hình ảnh đất nước.

Hãy hòa nhập trước đã

Như một quy luật tất yếu, chúng ta không thể yêu cầu người khác đối xử tốt với mình trong khi chính chúng ta thờ ơ với họ. Vì vậy, theo Việt Linh, một du học sinh tại St.Louis, Missouri (Mỹ), muốn đem hình ảnh VN đi khắp thế giới, chúng ta phải hòa nhập trước. Phải tiếp cận được với họ thì mới khoe được văn hóa nước mình. Thực tế, một số du học sinh khi đi du học rất khó khăn trong việc bắt nhịp với môi trường đa văn hóa. Thậm chí ở một số trường có đông sinh viên VN, các bạn thường kết nhóm chơi với nhau và lười giao tiếp với sinh viên các nước. Vô tình, họ lại tạo hình ảnh một VN không thân thiện trong mắt bạn bè quốc tế.

Ngọc Bích, một du học sinh hiện đang theo học ngành truyền thông tại Thái Lan cũng có cùng quan điểm với Việt Linh. Bích cho rằng du học sinh nên mạnh dạn thừa nhận những điểm yếu của bản thân, tránh thỏa hiệp kiểu “văn hóa nước tôi thế này, khác với văn hóa nước anh. Nên thể hiện một văn hóa mở, sẵn sàng tiếp thu những nét đẹp từ các nền văn hóa khác”.

Do vậy, Linh đưa ra lời khuyên cho các du học sinh: “Trong môi trường đa quốc gia, đa văn hóa, bạn đóng vai trò là một công dân quốc tế. Hãy quan tâm hơn đến các vấn đề quốc tế như chính trị, môi trường, kinh tế, toàn cầu hóa... Nhiều bạn trẻ nghĩ rằng đó là những chủ đề khô khan và không quan trọng. Nhưng để trở thành một công dân quốc tế chất lượng cao, chúng ta cần trang bị cho mình nhiều kiến thức hữu ích hơn là việc theo dõi xem bài hát nào đang nằm trong bảng xếp hạng Billboard hay diễn viên Hollywood nào đang hẹn hò với ai”.

Quảng bá hình ảnh nước VN mới

Khi chúng ta đứng trước mặt một người nước ngoài thì bản thân chúng ta đã là nước VN trong mắt họ. Thế nhưng, cách chúng ta truyền tải hình ảnh nước VN đến bạn bè quốc tế lại là một vấn đề khác. Theo Ngọc Bích, không nhất thiết phải quảng bá văn hóa kiểu như phải kể vanh vách nguồn gốc áo dài hay dân ca quan họ. Kiểu quảng bá như trên là cũ và không hấp dẫn. Bích nói: “Chúng ta là những người Việt trẻ. Hãy đem đến cho bạn bè quốc tế một hình ảnh VN trẻ trung, văn minh và hiện đại”. Việt Linh cũng khẳng định: “Nhiệm vụ quảng bá đất nước rất quan trọng đối với mỗi sinh viên Việt. Nước ta đang có những thay đổi to lớn và thế giới cần biết điều đó”. Nhiều sinh viên nước ngoài vẫn hiểu biết chưa đúng hoặc mù mờ về VN. Một số sinh viên Mỹ và châu Âu trong lúc trò chuyện với sinh viên Việt vẫn ngạc nhiên là tại sao nước ta nghèo mà lại có nhiều người đi du học đến thế. Thậm chí khi được hỏi: “Bạn biết VN không?”, họ trả lời rằng chỉ biết đến cuộc chiến tranh VN cách đây đã hơn 30 năm.

Khánh Ngọc, du học sinh tại Thái Lan thì lại cho rằng mỗi du học sinh là một đại sứ. Nghe có vẻ to tát nhưng nhìn lại những gì một số sinh viên Việt từng làm thì họ chẳng khác gì những đại sứ trẻ tuổi. Khánh Ngọc kể: Trong sự kiện văn hóa “A Collage of Cultures” (Văn hóa đa dạng) được tổ chức hằng năm của ĐH Webster Thái Lan, năm nào sinh viên VN cũng bỏ ra một tháng dàn dựng và luyện tập công phu các tiết mục không ngoài mục đích đem văn hóa Việt đi khắp thế giới. Ngọc xúc động nói: “Bạn bè quốc tế tại Webster Thái Lan theo dõi các tiết mục của sinh viên VN có lẽ sẽ không quên giai điệu bài Lý cây đa hay những điệu múa uyển chuyển trong trang phục áo tứ thân truyền thống. Họ còn biết thêm về một thế hệ trẻ ở VN sáng tạo và năng động trong màn thời trang hiện đại kết hợp những họa tiết trong tranh dân gian Đông Hồ”.

“Điều quan trọng là bạn phải làm cho họ tò mò về VN. Làm cho họ có cảm giác háo hức được đến VN hơn bao giờ hết”, Trường Tùng gợi ý. Ngoài những dịp biểu diễn văn nghệ, thời trang, một số sinh viên Việt còn mời bạn bè các nước tham dự bữa cơm tối trong không khí gia đình với những món ăn do chính các bạn nấu. Tìm hiểu những điều thú vị trong thói quen và phong tục ăn uống của người Việt, bạn bè quốc tế còn học được thêm nhiều nét văn hóa và truyền thống thú vị thông qua ý nghĩa các món ăn. “Những dịp như vậy thật sự đã làm cho bạn bè các nước tò mò xen lẫn cảm giác thú vị về cách cư xử và văn hóa của người Việt”, Trường Tùng kết luận.

Du học sinh giúp quảng bá du lịch

Du lịch luôn cần quảng bá hình ảnh đất nước. Có lẽ, du học sinh là những người làm du lịch tuyệt vời nhất. Họ có thể vừa làm marketing cho du lịch, vừa là những hướng dẫn viên du lịch tuyệt vời cho bạn bè quốc tế. Việt Linh lý luận: “Quảng bá du lịch qua các phương tiện truyền thông với tần suất cao đến mấy thì cũng chỉ giới thiệu được phần nổi của tảng băng, tức là phần phong cảnh, còn khi sinh viên quảng bá văn hóa của mình thì đã cho người khác thưởng thức sơ qua về phần con người, thói quen, tập quán. Họ là phần gốc rễ, đánh vào tận khách hàng và kéo khách hàng về”. Riêng Việt Linh có không dưới 5 lần rủ rê và kéo bạn bè quốc tế về VN chơi trong các kỳ nghỉ giữa kỳ.

Mỗi người chúng ta đang mang trong mình hơi thở của đất nước. Dù có đi đâu thì chúng ta cũng mang trong mình tầm hồn Việt. Mỗi chúng ta là một đại sứ, gánh vác một trọng trách nặng nề nhưng không kém phần thú vị: quảng bá hình ảnh đất nước.

Việt Phương

http://www5.thanhnien.com.vn/TNTS/2007/2/14/181794.tno


Thứ Sáu, 9 tháng 2, 2007

Attitude




Ảnh chôm của Reuters





Trích từ những tin nhắn spam trên Yahoo! Messenger.

Trong cuộc sống nếu A, B, C, D, E, F, G, H, I, J, K, L, M, N, O, P, Q, R, S, T, U, V, W, X, Y, Z tương đương với các giá trị 1, 2, 3, 4, 5, 6, 7, 8, 9, 10, 11, 12, 13, 14, 15, 16, 17, 18, 19, 20, 21, 22, 23, 24, 25, 26 thì chúng ta có:



Làm việc chăm chỉ (hardwork) chỉ là: H+A+R+D+W+O+R+K = 8+1+18+4+23+15+18+11 = 98%.

Kiến thức (knowledge) vẫn chỉ là: K+N+O+W+L+E+D+G+E = 11+14+15+23+12+5+4+7+5 = 96%.

Hay là may mắn (luck)? L+U+C+K = 12+21+3+11 = 47%.

Vậy là tiền bạc (money)? Không!

Khả năng lãnh đạo (Leadership)? Vẫn không phải!

Để vươn đến đỉnh cao và để đạt được sự tuyệt đối (100%) trong cuộc sống, điều thật sự giúp chúng ta vươn cao hơn, xa hơn chính là thái độ. Chỉ có thái độ (attitude) là 100%: A+T+T+I+T+U+D+E = 1+20+20+9+20+21+4+5 = 100

Thứ Ba, 6 tháng 2, 2007

Ngủ...




Bây giờ mình chỉ muốn ngủ. Hay nói cách khác, mình thèm ngủ. Lý do là vì mình thiếu ngủ. Tóm lại là bây giờ rất buồn ngủ. Hai mắt cứ díu lại, biểu tình đòi đi ngủ. Muốn ôm một ai đó ngủ. Điều đó cũng có thể hiểu là muốn ngủ với một ai đó. Tóm lại chưa bao giờ muốn ôm một ai đó ngủ như bây giờ...

Ngáppppppp...

Ai muốn ôm tớ ngủ nào?

Chủ Nhật, 4 tháng 2, 2007

Đang suy nghĩ...




Đang suy nghĩ mông lung về nhiều thứ...

Đang bế tắc trong một số chuyện...

Đang thất vọng về một số người...

Đang yêu một người...

Đang hạnh phúc vì cuối tuần sau được bay ra Hà Nội...

Đang hơi buồn vì sau Tết phải qua Bangkok và đợi đến Tết năm sau mới được về...

Đang hồ hởi đợi đến tối thứ 3 để đi xem Người bất tử...

Đang nghĩ cách làm cuộc sống thêm thú vị...

Đang bị quấy rối qua tin nhắn và điện thoại...

Đang phải dịch tập tài liệu... không dày lắm...

Đang buồn ngủ và rất mệt...

Đang suy nghĩ xem nên ngồi dịch tài liệu tiếp hay đi ngủ...

Đang suy nghĩ xem nếu ngồi dịch tiếp thì mai đi làm có bị ngủ gục không...

Đang suy nghĩ xem nếu đi ngủ thì mai có bị sếp khiển trách vì dịch chậm không...

Đang nghĩ xem trưa mai ăn món gì...

Đang nghĩ xem bao giờ cái NOKIA E61 giảm giá 50% để mình mua...

Đang nghĩ xem...

Thôi không nghĩ nữa... đi ngủ... đuối quá rồi...

(...thằng em mình đang ngáy to quá...)

Thứ Sáu, 2 tháng 2, 2007

Tôi mơ




Photo: www.leuyennhy.com

Một cảm giác nhẹ nhàng và thanh thản khi nghe bài hát này! Cảm giác phiêu lãng, mơ màng là điều mà bài hát này đã đem đến cho Frankie :)


Tôi mơ

Sáng tác: Võ Thiện Thanh
Trình bày: Lê Uyên Nhy
Nghe nhạc: click vào đây

Cho tôi một làn mây trắng,
Lang thang về trên mái tranh già.
Cho tôi một cụm rau đắng,
Để nhai những lúc tôi còn xa nhà.
Cho tôi một khoanh bánh tráng,
Nhăn nhăn tựa như trán mẹ già.
Cho tôi một hàng cau đón gió
Lắc lư một buổi chiều cuối thu.

Tôi mơ một chiều đông giá,
Thơm thơm nồi cơm với canh cà.
Liêu xiêu ngọn đèn be bé thân yêu.
Ở đó gia đình sum vầy.
Tôi mơ ngày hè nắng cháy,
Liu thiu võng đưa dưới thân dừa.
Bên ao nhà ai nghe như mận chín rơi,
Con cá nào quậy nước chơi.

Cho tôi một đêm trăng sáng,
Mênh mang từng cơn gió dịu dàng.
Ghi-ta ngồi bên em hát suốt đêm,
Hạnh phúc trôi thật êm đềm.
Cho tôi một tuổi thơ ấy,
Trên con đường xưa lá rụng đầy.
Lơ ngơ ngập ngừng trong tay nắm xôi,
Mùi nước dừa khói bay.

Tôi mơ một ngày không xa,
Đưa em về thăm chốn quê nhà.
Đôi chân trần em khẽ bước thong dong,
Ngọn gió thơm mùi hương đồng.
Tôi mơ một ngày xuân tới,
Đưa em về thưa với cha mẹ.
Nghe như hàng dừa xôn xao,
Ngọn gió xuân, hạnh phúc nào chợt vút cao.

Tôi mơ một ngày phơi phới,
Đi trên cỏ xanh ngút chân trời.
Mênh mông trời mây cao vút lả lơi,
Từng cánh diều tuổi thơ...
Tôi mơ từng đêm mơ mãi,
Xuân qua hạ sang tới thu vàng.
Nghe như lòng còn khao khát
Vạt áo xưa lất phất trong chiều ước mơ.

Cho tôi một đêm trăng sáng,
Cho tôi làn mây trắng dịu dàng.
Cho tôi một cụm rau đắng để nhai,
Những lúc chợt thiếu em.