Thứ Ba, 31 tháng 7, 2007

Thêm một đêm mệt...




Đêm nay lại mệt. Đêm nào cũng mệt. Cái mệt từ 2 tuần vắt kiệt sức bây giờ mới thấm vào người. Mình như cái điện thoại di động hết hẳn pin, bây giờ phải sạc lại từ đầu. Có lẽ hơi lâu. Mình chủ quan quá, để kiệt sức lúc nào không biết.

Ngồi làm việc 1 lúc là lại thở gấp và cảm giác rất mệt. Có khi nào mình bị lao không nhỉ? Huhuhu, nghe sợ quá... Mỗi lần mệt lại nhìn xuống con hẻm nhỏ bên cạnh. Bao nhiêu chuyện thú vị xảy ra. Một cảm giác thư giãn. Mình nhận ra mình vẫn tồn tại, vẫn đam mê.

Thứ Bảy, 28 tháng 7, 2007

Đang rất mệt...




1. Hôm nay tranh luận với một số người về chuyện người Thái thông minh hơn hay người Việt Nam thông minh hơn. Mình đã bênh người Thái nhưng cũng không chê Việt Nam. Nguyên do là mấy người này bảo nhìn "bọn Thái đần, ngu ngu", Việt Nam mình thông minh hơn. Thôi thì mình cũng thông cảm vì họ mới qua Thái được 2, 3 ngày và cũng chỉ nhìn thấy một bộ phận nhỏ dân số Thái. Mình tranh luận rằng khái niệm thông minh không phải là tuyệt đối. Nó phụ thuộc vào hoàn cảnh và văn hóa của từng nước. Người Thái thông minh theo cách riêng của họ và người Việt Nam cũng vậy. Hôm nay mình bênh người Thái ra mặt. Một phần vì mình ở đây nên mình hiểu họ. Một phần vì mình muốn có một cái nhìn tổng quan và khách quan hơn.

2. Hôm nọ nộp bài phỏng vấn một ngôi sao điện ảnh nổi tiếng thế giới về cho bên nhà, bị người-mà-chỉ-tớ-và-người-ấy-biết-là-ai-đấy chê là: "Mày viết nam tính quá, khô cứng quá, chả có tí lãng mạn nào cả". Hic, khổ lắm, dạo này cứ viết chính trị với đâm chém suốt, đâu ra từ ngữ văn hoa, bay bổng bây giờ. Dạo này làm việc quá tải nên chả đầu óc đâu mà văn vẻ ong bướm nữa. Với cả đây là bài phỏng vấn ngôi sao hành động, mình muốn nó "cứng" tí. Nhưng thôi, cũng nên văn hoa tí cho đời nó "văn nghệ", các bác nhẩy?

3. Từ sau khi bị sặc hơi cay của cảnh sát hôm bạo động đến mức không nhìn thấy gì và nôn ọe tùm lum thì mình đã phải thủ quả khẩu trang và mũ trong túi rồi. Mũ không phải là mũ bảo hiểm nhưng vải cũng dày, ít ra cũng tránh được mảnh chai và đá nhỏ. Hôm nọ bị quả đá to ném trúng vai, hức hức... Bây giờ chỉ mong mấy người kia đừng biểu tình, bạo động nữa. Em muốn ở nhà cho lành. Chứ cứ 2 tháng nay bám lê bám lết theo biểu tình đuối sức lắm rồi. Ghét biểu tình thế cơ chứ. Đi thì mệt mà không đi thì nhỡ có chuyện gì lỡ mất chuyện hay.

4. Dạo này bận nên chả có thời gian nấu ăn mấy. Ăn ngoài đường thì chán. Ăn ở nhà thì không có thời gian nấu. Lúc nào rỗi tí là nấu một nồi cơm, nấu 1 loạt các món ăn như thịt kho trứng, bò xào, cánh gà chiến, v.v... rồi bọc ni lông, tống hết vào tủ lạnh. Đến bữa lấy ra cho vào lo rồi ăn thôi. Đỡ phải nấu. Ăn kiểu này cũng được. Tính mình cũng chả thích bày biện hoa lá cành làm gì. Nhưng đúng là dạo này sức khỏe sa sút thấy rõ. Đang phải cố ăn càng nhiều càng tốt để lấy lại sức. Mấy hôm nay đã có lúc đi không nổi. Hức... Tội cái thân em...

5. Lắm lúc cứ kêu ca ầm lên cho vui thế thôi, chứ làm thì vẫn phải làm. Không kêu thì chả biết lấy ai để chia sẻ. Kêu thì bảo là hơi tí lại kêu .

Life's going on...

Thứ Năm, 26 tháng 7, 2007

อมพระมาพูด



เธอเดินมาหาทำหน้าเศร้า

You come to me with a sad face

เธอบอกว่าเราไปกันไม่ได้
and tell me that we can't get along.

เธอบอกว่าฉันดีเกินไป สำหรับเธอ
You say I'm too good, for you.

คำพูดเธอนั้นมันง่ายด ียังโน้นยังนี้ทำหน้าตา
But those words are too easy.

ทำเหมือนว่าฉันเป็นผักปลาไม่ใช่คน
You acting like I'm a vegetable, a fish, not a man.

แสร้งทำเป็นดี
You pretended to be good.

บอกไม่มี ไม่มีใครใหม่
You said, you have no one new.

อยากจะพักหัวใจ
You wanted to rest your heart

ไม่อยากมีใครมาพัวพัน
and didn't want anyone else involved.

อมพระมาพูดก็ไม่เชื่อ
No matter what you say I wouldn't believe you.

หน้าเนื้อใจเสืออย่างเธอ
Someone like you, timid on the outside fierce on the inside.

ใครเตือนไม่ฟังว่าอย่าเผลอมีใจให้
Despite the warnings I didn't listen.

อมพระมาพูดก็ไม่เชื่อ
No matter what you say I wouldn't believe you.

หน้าใสใจเสือเชื่อไม่ได้
Fresh faced, fierce hearted, not to be believed.

ประวัติโชกโชนเชือดใจมากี่คน
In your past how many people have you done this with?

เคยนับบ้างไหม
Have you ever counted?

ถึงแม้ว่าฉันยังรักอยู่
Even though I still love you.

ใครๆก็รู้ก็ดูออก
Everyone can see it.

แต่จะไม่ยอมให้เธอหลอกอีกต่อไป
But I won't let you trick me any more.

พรุ่งนี้จะขอไปให้ไกล
Tommorrow I will to go,

ไม่อยากเจอใครที่ใจดำ
I don't want to meet the blackhearted.

จะไม่เชื่อคนที่น้ำคำจำใส่ใจ
I won't believe in words anymore.

แสร้งทำเป็นดี
You pretended to be good.

บอกไม่มี ไม่มีใครใหม่
You said, you have no one new.

อยากจะพักหัวใจ
You wanted to rest your heart

ไม่อยากมีใครมาพัวพัน
and didn't want anyone else involved.

อมพระมาพูดก็ไม่เชื่อ
No matter what you say I wouldn't believe you.

หน้าเนื้อใจเสืออย่างเธอ
Someone like you, timid on the outside fierce on the inside.

ใครเตือนไม่ฟังว่าอย่าเผลอมีใจให้
Despite the warnings I didn't listen.

อมพระมาพูดก็ไม่เชื่อ
No matter what you say I wouldn't believe you.

หน้าใสใจเสือเชื่อไม่ได้
Fresh faced, fierce hearted, not to be believed.

ประวัติโชกโชนเชือดใจมากี่คน
In your past how many people have you done this with?

เคยนับบ้างไหม
Have you ever counted?

(Interlude)

แสร้งทำเป็นดี
You pretended to be good.

บอกไม่มี ไม่มีใครใหม่
You said, you have no one new.

อยากจะพักหัวใจ
You wanted to rest your heart

ไม่อยากมีใครมาพัวพัน
and didn't want anyone else involved.

อมพระมาพูดก็ไม่เชื่อ
No matter what you say I wouldn't believe you.

หน้าเนื้อใจเสืออย่างเธอ
Someone like you, timid on the outside fierce on the inside.

ใครเตือนไม่ฟังว่าอย่าเผลอมีใจให้
Despite the warnings I didn't listen.

อมพระมาพูดก็ไม่เชื่อ
No matter what you say I wouldn't believe you.

หน้าใสใจเสือเชื่อไม่ได้
Fresh faced, fierce hearted, not to be believed.

ประวัติโชกโชนเชือดใจมากี่คน
In your past how many people have you done this with?

เคยนับบ้างไหม
Have you ever counted?

อมพระมาพูดก็ไม่เชื่อ
No matter what you say I wouldn't believe you.

หน้าเนื้อใจเสืออย่างเธอ
Someone like you, timid on the outside fierce on the inside.

ใครเตือนไม่ฟังว่าอย่าเผลอมีใจให้
Despite the warnings I didn't listen.

อมพระมาพูดก็ไม่เชื่อ
No matter what you say I wouldn't believe you.

หน้าใสใจเสือเชื่อไม่ได้
Fresh faced, fierce hearted, not to be believed.

ประวัติโชกโชนเชือดใจมากี่คน
In your past how many people have you done this with?

เคยนับบ้างไหม
Have you ever counted?

เคยนับบ้างไหม
Have you ever counted?

อมพระมาพูดก็ไม่เชื่อ อมพระมาพูดก็ไม่เชื่อ
No matter what you say I won't believe.

อมวัดมาพูดก็ไม่เชื่อ อมพระมาพูดก็ไม่เชื่อ
No matter what you say I won't believe.

ไม่เชื่อ ไม่เชื่อ ไม่เชื่อ ไม่เชื่อ
I won't believe, won't believe , won't believe , won't believe.

Thứ Năm, 19 tháng 7, 2007

Thứ Tư, 11 tháng 7, 2007

Cập nhật tình hình tí nhé...

Dạo này nhiều bạn trách mình là ít viết blog. Khổ... lượn suốt... hic hic... Sau đây là một số hình ảnh tớ tác nghiệp... Trông tớ lúc tác nghiệp thật là kinh hè hè...


Quả này là ảnh chụp hôm 23.6 khi đoàn biểu tình của Liên minh Dân chủ Chống Độc tài (DAAD) đang kéo về trụ sở Hội đồng An ninh Quốc gia (CNS) để đòi CNS giải thể. Bà con trông rất dữ dằn. Sau một hồi lê lết theo đoàn biểu tình để chụp ảnh, tớ chạy đến CNS trước để canh vì biết đâu sẽ có đụng độ giữa cảnh sát và người biểu tình. Tớ leo lên một cái cột đèn. Vì đồ đạc lỉnh kỉnh đeo quanh người nên tình hình là rất khó lên cái cột đèn. Thế là 2 bạn cảnh sát xúm lại túm thắt lưng của tớ một cách tình cờ và bất ngờ, xốc mình lên trên cột đèn, bảo: "Nào, lên nào". Tớ cảm ơn rối rít rồi trụ vững trên đó chờ... Đằng trước là hàng rào cảnh sát đằng đằng sát khí, khoảng 200 bạn... Phía sau đó còn có mấy lớp hàng rào cảnh sát nữa... cũng lên đến cả nghìn... (Ảnh: Vũ Mai Hoàng, phóng viên báo Nhân Dân thường trú tại Bangkok). Anh V M Hoàng nhìn lại ảnh này bảo quả này Tổng Biên tập biết được thể nào cũng tăng lương...




Chết thật, đang tranh thủ "hỏi thăm" mấy em gái dũng cảm đi biểu tình mà lại bị chụp trộm thế này. Anh V M Hoàng bảo Tổng Biên tập xem được ảnh này chắc cắt lương mất. Mình hỏi các bạn ý: "Các ấy đi biểu tình thế này có sợ không". Các bạn ý đáp: "Ôi, sợ dek gì. Chả sợ đâu". (Ảnh: Vũ Mai Hoàng, phóng viên báo Nhân Dân thường trú tại Bangkok)



Đây là Võ Văn Đức, kẻ đánh bom bất thành nhằm vào Đại sứ quán Việt Nam ở Bangkok. VVĐ vừa bị dẫn độ từ Mỹ về Thái Lan từ năm ngoái để xét xử. Trong ảnh là cảnh tớ đang ghi âm lời nói của VVĐ trên đường bị giải về trại sau phiên toà ngày 19.6. (Ảnh: Xuân Sơn, phóng viên Đài Tiếng noí Việt Nam VOV thường trú tại Bangkok)



Chụp cùng với một binh sĩ Thái Lan tại một chốt gác trên đường phố Bangkok. Chốt này được dựng lên nhằm kiểm soát những người tiến về quảng trường Sanam Luang để biểu tình. Bác này á, trước khi mình chụp với bác thì bác ấy đã đòi chụp mình rồi. Chắc nghi ngờ gì đấy, mặc dù mình đã giơ thẻ nhà báo ra rồi. Hì hì Ảnh: Xuân Sơn, phóng viên Đài Tiếng noí Việt Nam VOV thường trú tại Bangkok)



Tóc tai rũ rượi, mặt mũi bơ phờ... lết theo đoàn biểu tình cả tháng trời... trên vai vác ba lô nặng trĩu... 2 tay 2 súng... tớ đang đứng bên trong hàng rào cảnh sát . Phía bên kia là đoàn người biểu tình bị chặn lại. (Ảnh: Thammanoon Panraksa)



Ảnh này trông mình càng kinh tởm ác... hu hu... lúc này là mệt lắm rồi nhé... đằng xa kia đoàn biểu tình hò hét hung tợn đang kéo đến... phí sau là 1 lớp hàng rào cảnh sát khác. Đây là cảnh sát chống bạo động (anti-riot police). (Ảnh: Thammanoon Panraksa)



Mệt quá rồi... đoàn biểu tình vẫn chưa tiến đến sát hàng rào cảnh sát... ngồi nghỉ tí... (Ảnh: Thammanoon Panraksa)

Đám biểu tình vẫn chưa dám làm gì mạnh tay như là đụng độ với cảnh sát chẳng hạn, vẫn cứ đứng đó hò hét. Mình thì đói rã họng... chạy vào 7-Eleven vơ đại hộp cơm ra ngồi bệt xuống ăn. Đằng sau là dây thép gai của cảnh sát đang giăng ra đề phòng đoàn biểu tình vượt quá giới hạn. (Ảnh: Thammanoon Panraksa)



Nhậu nhẹt ở bãi biển Krabi cùng các đồng nghiệp trong chuyến đi miền nam Thái Lan (ảnh: Ngô Gia Tự - tức là chụp tự động ấy)

Hết roài nhé...

Ngụ đây...

Thứ Năm, 5 tháng 7, 2007

Hôm nay, ZIDEAN mất đi một người anh lớn




Tác phẩm cuối cùng của chú Nhã Bình gửi lên Zidean "Tuệ đăng"

Hôm nay, không chỉ riêng tôi mà cả cộng đồng Zidean mất đi một người anh lớn: chú Nhã Bình, hay còn gọi là backward. Đến giờ tôi vẫn không tin đó là sự thật.

Khoảng 4h30 chiều nay, chị Châu Yên ở Ban Quốc tế Báo Thanh Niên báo tin dữ. Tôi không thể tin vào điều đó. Suốt từ chiều đến giờ, trong đầu tôi vẫn ám ảnh dòng chữ: "Chú Nhà bình mất rồi". Tôi vốn bình tĩnh. Tính tôi luôn bình tĩnh. Và ngay lúc đó tôi vẫn bình tĩnh. Tôi đã trải qua nhiều giờ phút nhận được tin bạn bè, ngườ thân mình qua đời. Tôi buồn và cho đó là lẽ tự nhiên của cuộc sống. Có sinh ắt có tử. Nhưng lần này tin dữ đến với tôi quá đột ngột. Chú mới 53 tuổi. Tôi cảm thấy ranh giới giữa sự sống và cái chết mong manh quá. Mới sáng đồng nghiệp còn thấy chú đến làm việc. vậy mà buổi chiều chú đã không conf trên cõi đời.

Mấy hôm trước, tôi và Ngọc Quang (admin của Zidean) còn bàn nhau xem tháng này sẽ bình bầu chú lamf Zider of the month. Vậy mà chú ra đi nhanh quá. Nhìn lại tác phẩm Tuệ đăng cuối cùng của chú, thấy sao mà đẹp và lung linh đến thế. Sao chú không ở lại mà gửi thêm nhiều tác phẩm đẹp hơn nữa nhỉ?

Trước tin môtj ai đó mà mình quen biết qua đời, tôi thường bần thần đến mấy ngày và tự hỏi, liệu đó có phải là sự thật không, tại sao điều đó đến quá đột ngột, tại sao mọi việc đã không thể khác đi. Âu cũng là cảm giác thường tình khi mất đi một người bạn. Mất đi môtj người bạn, tôi cảm thấy cần phải trân trọng hơn những người bạn mà mình đang có. Sống trên đời mà không lo đối xử tốt với nhau, đến khi chết đi lại tiếc, vì chẳng còn làm gì được nữa.

Thứ Tư, 4 tháng 7, 2007

I was tagged...




Minh họa cho điều 4 nhé

I was tagged by Tuấn Anh in a game called "7 things about you". Sáng nay bất ngờ bị em Tuấn Anh tóm, bảo là "Bác bị tagged rồi", vào trả lời đi. Đây là một kiểu trò chơi dây chuyền.


Đại loại trò chơi là như thế này: "Bạn phải viết ra 7 điều về bạn, 1 sự thật hay 1 sở thích nào đó. Viết xong, bạn chọn 7 người khác mà bạn muốn bắt họ cũng sẽ viết về 7 điều của họ như bạn. Nhớ thông báo cho những người này về việc họ đã bị tóm nhé!"

1. Tôi có nhiều tên. Mỗi tên phù hợp trong một hoàn cảnh và phản ánh từng mặt con người của tôi. Bố tôi đặt tên cho tôi là Trần Việt Phương vì muốn tôi sau này dù có đi đâu cũng muốn hướng về 1 phương duy nhất: Việt Nam. Thật vậy, tôi đã đi nhiều và lúc nào cũng muốn về Việt Nam mà thôi. Tuy nhiên, tên Phương này lại trùng với tên bác cả bên nội. Cho nên Bà Nội đặt tên tôi là Trần Trung Hiếu. Em tôi thì được Bà đặt tên là Trần Trung Kiên. Bởi vậy mỗi lần về bên Nội chơi, mọi người toàn gọi tôi là Hiếu. Đã có lúc tôi thích tên Hiếu hơn tên Phương. Sau này, tôi có nhiều bạn nước ngoài hơn. Ngặt một nỗi, hầu hết họ cảm thấy khó khăn trong việc phát âm tên "Phương" của tôi. Tôi đành để họ gọi tôi bằng nickname "Frankie". Thực ra lúc đầu tôi lấy tên là Frank, nghe nó gần giống frankly, nghĩa là thật thà. Tôi vốn thật thà mà. Nhưng thêm "ie" vào cho nó "cutie". Giới thiết kế, chụp ảnh thì gọi tôi là TRAVIP. Cái tên TRAVIP xuất phát từ tên thật của tôi: TRAn VIet Phuong. Tình hình là tôi lại sắp có 1 cái nickname kiểu Thái nữa cho nó hòa đồng với bà con ở đây.

2. Tôi bị một căn bệnh hiểm nghèo, cực kỳ hiểm nghèo. Đó là bệnh thích đồ công nghệ. Tôi mua cho mình đủ thứ "đồ chơi", từ máy nghe nhạc, máy ảnh, máy tính, máy quay phim, v.v... Khá tốn kém. Cũng may, tôi dùng những thứ đó cho công việc và để phục vụ cho việc kiếm tiền. Nhưng tôi phải thừa nhận là tôi bị nghiện đồ công nghệ nặng. Đi dạo Pantip hay Fortune mà không xách về thứ gì thì đó quả là một sự cố gắng lớn. Thật sự, niềm đam mê công nghệ đã giúp tôi đỡ vất vả hơn trong công việc rất nhiều. Tôi không ân hận vì mình mắc phải căn bệnh hiểm nghèo này.

3. Tôi còn bị nghiện một thứ khác đó là cafe. Một ngày không uống cafe là y như rằng bị chóng mặt. Hôm nào đi tác nghiệp gấp quá không kịp uống cafe thì phải ghé tiệm 7-Eleven đâu đó mua chai M-150 hay Carabao Daeng uống để hấp thu cafein vào người. Tôi thích uống cafe ở Sài Gòn, nơi có mấy quán cafe vỉa hè hay lê la cùng bạn Xì, Yu Nguyễn, Pé Na, Pé Goon ra nhà thờ Đức Bà nhâm nhi...

4. Tôi là một fan của Apple. Kể từ dạo bị bạn Phan Ý Ly dụ dỗ, tôi đã chuyển sang dùng MacBook thay vì Laptop PC. Choáng ngợp vì design và những ưu việt của MacBook, tôi viết đơn gia nhập fan club của Apple. Bây giờ máy nghe nhạc cũng dùng iPod của Apple. Đúng như bạn Ly nói, Apple thông minh hơn PC nhiều. Nó hỗ trợ cho tôi khá nhiều trong công việc. Hâm mộ Apple đến nỗi mình đã đặt tên cho cái iPod của mình là iFrankie, trong đó có cacs playlist tên là iDance hay iRomance hehehehe...

5. Giống như em Tuấn Anh, tôi cũng có những giấc mơ kỳ lạ về những thời kỳ xa xưa. Thậm chí tôi còn cảm nhận được thời kỳ đó ra sao, con người như thế nào, như thể là thời kỳ đó đang diễn ra xung quanh tôi vậy. Có những khi tôi qua một vùng đất mới, tôi cũng có cảm giác như tôi đã từng sống ở đây kiếp trước rồi. Lắm lúc cảm giác như có luồng điện chạy xuyên qua đầu làm hiện lên trong trí óc tôi những thứ lạ lạ quen quen mà tôi chưa từng gặp trước đó. Tôi đặc biệt có cảm giác lạ đó khi đến Thái Lan. vậy mà bây giờ tôi gắn bó với nó rồi đấy.

6. Đang cô đơn. Thỉnh thoảng hét ầm ĩ lên với bạn bè cho nó "kịch tính" nhưng đang yêu sự cô đơn. Cô đơn cũng có cái hay của nó. Tóm lại là lười yêu. Độc lập. tự do, hạnh phúc mà hahahaha

7. Cuối cùng, tôn chỉ sống của tôi là luôn là chính mình, không bao giờ là cái bóng của người khác.

Nào, 7 bạn chuẩn bị lên thớt nào: (lựa chọn theo tiêu chuẩn 8 và chăm viết blog)

1. Em trai "Mario" Trần Việt Phương" (thằng "Bean" Trần Việt Phương lười quá nên không mời tag hahaha)
2. Bé 7 "Pete da Cutie Panda" nhé!
3. Thư ký Pupa (rủa sếp cho lắm vào)
4. Yu Nguyễn
5. Long J The Great [nong-chây]
6. Tí Cọ
7. Em gới Lana

Thứ Ba, 3 tháng 7, 2007

Xin đừng viết về tôi!




Giới thiệu bài viết của bà chị để thấy trình độ "luộc thịt" của các báo mạng Việt Nam như thế nào:

Xin đừng viết về tôi!

LÊ THỊ THÁI HÒA
(Đăng trên Thanh Niên Tuần San - Mục Câu chuyện cuối tuần)

Nghề làm báo cho tôi được cơ hội tiếp xúc với quá nhiều người, không ít người trong số họ gây những ấn tượng mạnh, thậm chí một số người đã làm thay đổi cả nhận thức của tôi về cuộc sống. Tôi yêu công việc của mình cũng như chân thành yêu những người đã trở thành nhân vật của tôi, những người đã biết cách ít ra "để lại một vết xước trong cuộc đời vô tận" này.

Dù có lần tôi đã thất bại. Đó là sự vất vả với một những cuộc hẹn một nhân vật mà tôi rất thích, luôn nghĩ sẽ viết được một bài hay vì những cảm giác từ anh mang lại. Thật tiếc, hẹn gặp anh không tránh mặt nhưng luôn từ chối lên báo. Anh nói không chỉ một lần: “Xin đừng viết về anh, anh chỉ muốn sống một cuộc sống bình yên!”

Mỗi sáng, bạn chỉ cần vào mạng mở ra các trang báo, bạn sẽ thấy những tên bài “hot” một cách bất bình thường luôn hiện diện ở những vị trí dễ nhìn thấy nhất để hầu hết độc giả nôn nóng click chuột vào. Cô diễn viên A vừa ly dị ông chồng sau nhiều năm hứa hẹn sẽ chờ đợi đấng phu quân đang ngồi sau song sắt, chàng ca sĩ B thú nhận mình Gay, cô người mẫu C tuyên bố không thèm nữa- đàn ông Việt…

Quá nhiều những “món ăn tinh thần” mãn nhãn người đọc, báo này ganh với báo kia. Cùng một bài báo với cùng một nội dung được các biên tập viên chăm chỉ như những con ong xào xáo lại, thay cái tên thật hấp dẫn, muôn người muôn vẻ chỉ để câu được nhiều độc giả nhất đến với mình. Nhân vật “xấu số” được nhắc đi nhắc lại kia chắc cũng phát hoảng lên vì trong mê hồn trận các bài báo đó, sẽ thật khó tìm ra ai là tác giả để “bắt đền”. Mà cũng chẳng bắt đền được khi thực ra những chuyện về họ đã bị các báo “đập chết, ăn thịt” không thương tiếc.

Nhạc sĩ Nguyễn Cường kể với tôi về sự cố trót nói đùa khi có một cậu PV hỏi ai là người phụ nữ ở sau những bài hát rất tình của ông về Tây Nguyên, Nguyễn Cường bảo những điều đó 10 năm sau mới kể được. Thế là bài viết được lên khuôn rất nhanh với đại ý có một người phụ nữ mà 10 năm nữa nhạc sĩ sẽ kể, khỏi phải nói, vợ ông đã không hài lòng và ông cũng khó chịu tới mức nào. Nghệ sĩ còn thế, doanh nhân, giới khoa học và trí thức có tên tuổi càng cảnh giác với nhà báo hơn!

Người viết bài này đã là nạn nhân không chỉ một lần từ những bài báo của mình. Nhân vật họa sĩ Thành Chương, khi gặp tôi, ông đã nói ngay: “Lâu nay tôi đã từ chối nhiều các cuộc phỏng vấn vì những bài viết nhợt nhạt, những người viết dường như không hề hiểu tôi nhưng cứ viết bài về tôi. Đến mức tôi phát sợ những bài báo ấy, thà đừng có còn hơn!” Khi viết bài về ông, tên bài tôi đặt là: “Trong nghệ thuật, không hiếm những kẻ mạo danh để bịp bợm…”, báo vừa ra buổi sáng, homepage còn chưa update, đã có báo đưa lên và đổi tên: “Họa sĩ Thành Chương đang bức xúc!”.

Nhưng vẫn còn là quá nhẹ nếu so với trường hợp của nhạc sĩ Quốc Trung, tên bài tôi đặt là “Tôi chưa dám để mà đánh đổi” ngụ ý về những cảm giác ổn định và bất biến của anh trong âm nhạc cũng như đời sống, các báo mạng cover lại giật những cái tít hãi hùng: “NS. QT: Hồng Nhung không phải là mẫu người tôi thích” “NS.QT: Tôi đâu có oán giận Thanh Lam”… Nghĩa là một cái tên Quốc Trung chưa đủ, họ phải lôi vào hai người đàn bà đang là hai diva nổi tiếng để tăng thêm độ “hot” một cách bất cần đếm xỉa đến nhân vật là Quốc Trung cũng như tác giả bài báo là tôi.

Vẫn biết có cầu mới có cung, báo chí cũng như nhiều lĩnh vực khác ra đời và phát triển là để phục vụ cộng đồng dân cư. Nhưng không phải bất cứ khi nào báo chí cứ làm đúng nghĩa vụ thông tin là đủ. Tôi nhớ lại câu chuyện của một người đồng nghiệp lớn tuổi, có lần kể, anh đã phân vân vô cùng khi nhận được một cuốn băng hình ghi lại cảnh một quan chức trong quán bia ôm. Đăng lên báo thì quá dễ, không sai và rất cần thiết trong khi giới truyền thông chúng ta đang nỗ lực góp phần cùng nhà nước làm trong sạch bộ máy chính quyền. Duy chỉ có một điều mà ngay chính tôi cũng không nghĩ đến, bạn đồng nghiệp lớn của tôi phân vân vì nghĩ rằng, ông quan chức kia cũng sẽ có những người thân, nhất là con cái, bọn trẻ hoàn toàn không có lỗi với những gì mà người cha của chúng gây ra. Nhưng chắc chắn tinh thần của chúng sẽ bị ảnh hưởng rất nhiều khi sự cố kia được công khai trên báo. Tất nhiên bài báo vẫn đi, thông tin được dư luận quan tâm và đánh giá cao sự phát hiện của tờ báo, chỉ có người bạn đồng nghiệp kia là âm thầm day dứt bởi những suy nghĩ từ lương tâm mình.

Quá nhiều chuyện đã xảy ra khiến các nhân vật sợ chúng ta, và dường như vẫn đang thiếu một quy chế về việc đưa tin, bài từ nguồn khác trên báo mạng, chưa tôn trọng giới hạn thông tin cá nhân… là những căn bệnh đang tồn tại ở những người làm báo. Trên thẻ nhà báo vài năm trước còn trích một đoạn luật mà tôi rất nhớ: "Không ai được đe doạ, uy hiếp tính mạng, xúc phạm danh dự, nhân phẩm của nhà báo hoặc phá huỷ, thu giữ phương tiện, tài liệu, cản trở nhà báo trong hoạt động nghề nghiệp đúng pháp luật.”. Nhưng có lẽ nhà báo cần tự bảo vệ chính mình bằng một cái tâm sáng. Để người ngay không quá sợ chúng ta, như đơn giản “cái gì từ trái tim thì sẽ đi tới trái tim.


Box: “Chúng tôi tuân thủ Tuyên bố về tính liêm trực khi đưa tin, ban hành năm 1999. Tuyên bố này đề cập tới những thực tiễn chuyên môn cơ bản như tầm quan trọng của việc kiểm tra thực tế, tính chính xác của trích dẫn, sự nguyên vẹn của hình ảnh và không tin nguồn tin nặc danh.” “Nhân viên nào sao chép thông tin hoặc chủ ý hoặc vô tình cung cấp những thông tin sai lạc để xuất bản đều là phản bội lại cam kết cơ bản của chúng ta đối với độc giả”. (Trích: Bộ quy tắc đạo đức dành cho phòng biên tập và thời sự của tờ The New York Times)

________________________________

Một bài viết trên trang www.vietnamjournalism.com của tác giả Lê Quốc Minh

Làm báo kiểu "Thịt luộc"

[21/02/2005 - minhlq - Vietnam Journalism]


Vào một tối thứ 7 bình thường trong tình trạng tin tức ít như bình thường, bỗng dưng nhận được một cái tin khá thú vị của phóng viên: "Sưu tầm được 500 cuốn sách cổ của người Dao". Hay quá, nhưng nghe quen quen. Thôi cứ thử kiểm tra cho chắc. Một cú nhấn chuột và kết quả tìm kiếm cho thấy có một bài y chang cách đây đúng... 5 tháng.

Nói có sách, mách có chứng. Dưới đây là hai phiên bản (xin phép không trích nguồn, chứ thực ra là có đầy đủ):

1. Sưu tầm được 500 cuốn sách cổ của người Dao (19/2/2005)

Sau 3 năm triển khai dự án "Sưu tầm kiểm kê kho sách cổ của người Dao", cán bộ văn hóa tỉnh Lào Cai đã sưu tầm được 500 cuốn sách cổ ở 80 làng thuộc huyện Bảo Yên, Bảo Thắng, Mường Khương, thị xã Sa Pa và thị xã Lào Cai.

Trong các cuốn sách đó chủ yếu là các bộ kinh thư, sách về tôn giáo tín ngưỡng, phong tục tập quán (68%) và sách văn học (22,8%). Bên cạnh một số dân ca chép lại còn khá nhiều sách văn học, gồm một số bộ tiểu thuyết cổ của Trung Quốc và đặc biệt là 23 truyện thơ lần đầu tiên được phát hiện ở vùng người Dao như "Hàn Bằng", Bá Giai truyện", "Thần sắt ca", "Trạng nghèo", "Đô Nương truyện".... Trong số đó, truyện thơ kể về hành trình tìm đất vất vả của người Dao chiếm 40%.../.

2. Sưu tầm được trên 500 cuốn sách cổ của người Dao (20/09/2004)

Sau 3 năm triển khai dự án "Sưu tầm kiểm kê kho sách cổ người Dao", Sở Văn hóa-Thông tin-Thể thao Lào Cai đã sưu tầm được 500 cuốn sách cổ.

Dự án cũng lập được danh mục các sách cổ hiện còn được lưu giữ ở 80 làng người Dao tại các huyện Bảo Yên, Bảo Thắng, Mường Khương, thị trấn Sa Pa và thị xã Lào Cai. Trong số sách cổ đã sưu tầm và kiểm kê có tới 68% là các bộ kinh thư, các sách về tôn giáo tín ngưỡng, phong tục tập quán./.

Của đáng tội, cái tin mới nhất vào ngày 19/2 thì có nhiều thông tin hơn (trên đây chỉ trích đăng một nửa). Nhưng cách nhau đến nửa năm mà lại đều có chung câu "sau 3 năm triển khai" thì thực sự là làm cho biên tập viên quá choáng. Và nếu xem kỹ các chi tiết thì thấy rõ rằng đây là một tin chứ không phải là các giai đoạn khác nhau của một dự án. Loại tin này còn có tên gọi thích hợp nào khác hơn tên "Thịt luộc"?

Tuy nhiên, giả thử hai cái tin này cùng được phát lên mạng thì vẫn còn "lịch sự" chán. Có ông từng quá đáng đến mức Tết năm nay đăng bài Tết năm ngoái nữa cơ. Và lâu nay không ít ông "đạo báo" bê nguyên xi của người khác rồi lĩnh tiền nhuận bút đó sao! Có ông cả gan "chơi mấy phát một lúc", đưa 1 bài đánh cắp cho máy báo liền nữa chứ. Giới trong nghề cũng gọi đây là "đạo báo".

Bản thân tôi từng bị một vụ thế này: Hồi mới ti toe viết báo tôi có tổng hợp một bài về ban nhạc New Kids On the Block đăng trên Thể Thao & Văn hóa. Tình cờ thế nào năm 1992 đọc trên báo N. Chủ Nhật có một bài giống hệt. Vì bài quá cũ nên vị đồng nghiệp khả kính kia sửa đi vài chữ, chẳng hạn "Hè 1990" thì sửa thành "Mùa hè," (cụt lủn). Và chắc là biên tập một chút cho vừa trang in, lại không hiểu lắm về âm nhạc nên... cắt đầu câu này "cắm" thẳng vào đuôi câu kia.

Và hiện tại cũng đang phổ biến một tình trạng trên nhiều cái-gọi-là báo điện tử: Cứ hồn nhiên cắt bài của báo khác rồi dán lên báo mình. Ô, làm báo thế này thì dễ quá, chẳng cần ban bệ, chẳng cần phóng viên, biên tập viên làm gì. Có báo đàng hoàng một chút thì còn trích nguồn (tạm gọi là "Đọc báo giùm bạn", còn tạm chấp nhận được); có báo thì chép từ báo A mà báo A lại cắt dán của tờ B và bèn ghi nguồn là B. Và có báo thì chẳng thèm ghi gì hết - thành luôn bài của mình. Xin lưu ý rằng đây không phải là các weblog cá nhân đâu nhé. Họ thu hút độc giả bằng những tin của người khác làm rồi kinh doanh các dịch vụ khác, hoặc ít nhất cũng là bán quảng cáo.

Cao thủ nhất và liều nhất là một "anh" có cả 4 ngữ Việt, Anh, Pháp và Tây Ban Nha - điều mà duy nhất một cơ quan báo chí của Việt Nam có thể làm được vì quá lớn. Tiếng Việt và Anh thì anh này "cóp" được của nhiều nguồn. Tiếng Pháp và Tây Ban Nha thì bê nguyên xi, kể cả các đề mục. Có khi người copy cũng chẳng biết tiếng ấy chứ nhỉ, cứ mục nào thì chép nguyên mục đó thôi. Hic.

Chỉ khổ cho những phóng viên trăn trở cả mấy ngày, thậm chí cả tháng mới được một bài, khổ cho những tờ báo phải trả lương cho phóng viên, biên tập viên cùng cả tỉ thứ chi phí để bài lên được mặt báo, bỗng dưng báo vừa ra sạp mới bán cho vài ngàn, có khi vài trăm người, thì đã có cả vạn người đọc miễn phí trên Internet.

Tiết kiệm mãi mới may được cái áo đẹp, bị ông hàng xóm "chôm" mất, và nhờ cái áo mới mà ông hàng xóm tại "tăm" được người đẹp đầu ngõ. Thế thì còn gì bực bằng!

Và còn bực hơn nữa nếu cả 10 ông hàng xóm đều "nhân bản" cái áo của mình./.


BBC dùng ngôn ngữ xì tin




Nguyên văn một đoạn trong bài viết của BBC:

"Các tay súng thuộc lực lượng vũ trang Hồi giáo Hamas của người Palestine đã chiếm giữ cả khu vực Gaza hồi tháng trước, đểy lùi phe đối lập Fatah."

Link: http://www.bbc.co.uk/vietnamese/worldnews/story/2007/07/070704_johnston.shtml

Những tưởng chỉ có mình mới hay viết ngôn ngữ xì tin kiểu như: "Đi ăn đêy!" hay " Đang làm gì đếy". Hóa ra BBC cũng theo kịp thời đại khi viết đểy lùi thay vì "đẩy lùi"> Vui nhỉ? Chắc người viết bài này cũng hay dùng ngôn ngữ xì tin khi chat.