Thứ Sáu, 22 tháng 6, 2007

Tôi và nghề báo

Biết nói thế nào nhỉ? Tôi đã bắt đầu làm "báo" từ khi còn rất nhỏ và tôi không thể nghĩ rằng lớn lên mình lại bám vào cái nghiệp này.

Năm tôi học lớp 7, tôi đã "xuất bản" tờ báo của riêng mình. Đó là một tờ báo dày... 4 trang gồm các thông tin và hình ảnh về loài khủng long. Chẳng là hồi đó tôi mê khủng long kinh khủng và mày mò tìm tòi nghiên cứu về loài động vật đã tuyệt chủng này. Tờ báo về khủng long đó được tôi thực hiện khá đơn giản. Tôi cắt hình và tranh ảnh khủng long vaò trang báo mẫu. Có cả những hình ảnh tuyệt đẹp lấy từ cuốn tạp chí National Geographic do ông banj người Ý Douglas Light tặng tôi hồi đó. Tên tờ báo "DINOSAURS" được tôi dùng thước tô vẽ cẩn thận. Phần chữ được tôi gõ vào bằng cái máy chữ cũ của bố tôi. Sau khi đã hoàn thành trang báo mẫu, tôi đem nó ra tiệm photocopy để nhân bản. Sau đó đi phát cho bọn trẻ con cùng xóm đọc. Báo "DINOSAURS" cũng có ghi số và ngày phát hành cũng như quảng cáo trước về nội dung số tiếp theo. Tuy nhiên, tờ báo cuả tôi chỉ ra mắt được 2 số vì tôi... hết tiền đi photocopy. Trẻ con mà, làm gì có tiền nhiều. Đã 13 năm rồi đấy.

Đến năm cấp 3, tôi theo học lớp lập trình Pascal ở Nhà Văn hoá Thiếu nhi. Sau gần 2 năm lăn lộn với các dòng lệnh lập trình, tôi nghĩ đã đến lúc mình phải có một sản phẩm phần mềm riêng cho mình. Tôi quyết định lập một phần mềm chứa đựng thông tin và hình ảnh của các nước Đông Nam Á (vì hồi đó tôi đọc sách về địa lý và thông tin về các nước lân cận khá nhiều). Phần mềm mang tên "Đông Nam Á" này tôi thực hiện được với sự hỗ trợ từ các bạn học cùng lớp tin học dưới cái tên "Nhóm lập trình COCO Softwares" mà tôi làm leader. Phần mềm này sau đó được giới thiệu trên chương trình tin học "Sự lựa chọn cho tương lai" cuả cô Nguyên Hạnh, phát trên VTV3 và sau đó được một số giải tại Hội thi Tin học Trẻ toàn quốc. Đó là năm 1998. Gần 10 năm trôi qua nhưng tôi vẫn nhớ lời cô Nguyên Hạnh: "Công việc của các cháu không khác gì với công việc của một nhà xuất bản cả". Nghe sướng rụng cả tim. Tôi coi đó là tờ báo đầu tiên của mình trên nền tảng kỹ thuật số.

Đến những năm đầu tôi học đại học, tôi bắt đầu viết bài cho Hoa Học Trò và coi đó là một cách để kiếm tiền tiêu vặt. Số tiền kiếm được không nhiều và tôi chỉ cộng tác được một thời gian ngắn. Sau đó vào năm 2002, tôi cộng tác với báo Thiếu Niên Tiền Phong làm mục tin học và internet. Tôi phụ trách viết bài và biên tập 2 trang về chủ đề này. Công việc kéo dài gần 3 năm cho đến khi tôi đi du học năm 2004. Trong thời gian này, tôi cũng tham gia xây dựng tạp chí YOURS cho ca sĩ Quang Vinh. Cùng với một số bạn cũng có kinh nghiệm làm báo, chúng tôi đã xây dựng một tờ báo khá chuyên nghiệp với nhiều mục được chia rõ ràng. Sau cùng, tờ tạp chí đó không được in vì luật của nước ta chưa cho phép cá nhân ra báo. Thế là nguyên tờ tạp chí được đưa lên mạng, một tờ tạp chí điện tử.

Đến khi đi du học, cái tính thích tung tăng và máu chụp ảnh của tôi đã giúp tôi có động lực tham gia viết cho tờ báo của trường, báo CHAI (tiếng Thái nghĩa là đúng, phải). Đây là tờ Nguyệt san của trường Webster University Thailand. Phóng sự về Phuket của tôi được đăng hoành tráng. Sau đó tôi có cộng tác với một số báo như VietNamNet và Tiền Phong.

Năm 2006, tôi về VASC công tác và lập ra kênh radio online mang tên Radio Ngày Mới. Bây giờ tôi thử sức mình với báo nói. Điều đặc biệt, đây là một kênh radio online đúng nghĩa đầu tiên ở Việt Nam. Tiếc là sau một thời gian, kênh phải ngưng hoạt động vì một số lý do... chính đáng.

Đến tháng 9 cùng năm đó. Tôi được gọi về báo Thanh Niên để sang công tác tại văn phòng đại diện báo tại Bangkok. Bố tôi trước kia đã từng dặn tôi rằng không nên làm nghề báo vì đó là một nghề nguy hiểm. Bản thân bố tôi cũng là một nhà báo. Vậy mà chính ông sau này lại khuyến khích tôi dấn thân vào nghề này. Tuy nhiên ông cũng không quên "warn" tôi: "Nhưng nó vất vả đấy". Và tôi đã chính thức làm việc như một phóng viên từ giây phút đó.

Tôi bắt đầu tác nghiệp ở Thái Lan đúng lúc nước này xảy ra đảo chính. Đó là thời điểm nhiều thử thách đối với tôi. Mới chập chững bước vào nghề lại gặp vụ này nên nó buộc tôi phải nỗ lực để hoàn thành thật tốt công việc. Âu cũng là một cơ hội tốt cho tôi để rèn luyện và tiếp thu kinh nghiệm. Tác nghiệp ở một đất nước có nhiều biến động như Thái Lan hiện nay quả là vất vả nhưng tôi thấy vui và hạnh phúc bởi cái tính tôi thích chạy lăng quăng, không thể ngôì yên một chỗ được. Có những lúc như ngồi túc trực trước Tổng hành dinh lục quân Thái Lan trong ngày đảo chính mà không dám chạy đi ăn gì vì sợ bỏ lỡ mất sự kiện hay. Hay như việc bám trụ ở Toà án Hiến pháp 15 tiếng đồng hồ mà không dám đi ăn... cũng chỉ vì sợ lỡ mất khoảnh khắc đặc biệt. Có những hôm vác hàng đống "đồ chơi" như máy tính, máy ghi âm, máy ảnh trên vai đi theo các đoàn biểu tình để lấy tin trong lúc trời đổ mưa. Về nhà bị cảm vì dầm mưa suót mấy tiếng nhưng vui vì có được những bức ảnh và thông tin qúy giá. Hay cả ở những chỗ nổ bom, vốn là thằng điếc không sợ... bom nên tôi cứ lăn xả đi chụp ảnh. Tôi cảm thấy thích thú lạ thường với việc chụp hiện trường vụ nổ. Hâm nhỉ.

Hiện công việc tôi là thế. Tôi cũng đang phụ trách trang Tin tức của Zidean.com. Thông qua các bài phỏng vấn nhân vật ở trang này, tôi có dịp rèn luyện tay nghề và cũng giúp Zidean hay hơn, cuốn hút hơn.

Xem ra, cái nghiệp "media" sẽ bám với tôi cả đời rồi...

Một số "tác phẩm: của tôi:







Hiện trường một vụ nổ bom tại một bốt điện thoại ở Bangkok.



Chụp với một binh sĩ Thái Lan trong lực lượng đảo chính, 1 ngày sau khi vụ đảo chính xảy ra. Bức ảnh này sau đó được đăng lên trang nhất báo Thanh Niên và có người không ưa gia đình tôi đã bình luận: "Á à, chụp ảnh với quân phiến loạn!" Hihihi, hết biết nói sao luôn.

Bài viết về Quốc vương Thái Lan, người mà tôi tôn trọng và ngưỡng mộ





Phóng sự ảnh về Tết Songkran của người Thái. Cũng vì vụ này mà bị ốm nặng vì hôm trước đi nhiều về đã hơi oải, còn bị tạt nước ướt sũng người nên lăn quay...



12 nhận xét:

  1. Em chào anh nhà báo ạ. hehe. Chúc anh 1 ngày 21/6 thật vui vẻ. hêh

    Trả lờiXóa
  2. chúc anh mãi được hết mình với nghề ^_^

    Trả lờiXóa
  3. Hị hị, để kêu gọi anh em quyên bom chữa điếc cho sếp nhá =))

    Trả lờiXóa
  4. Anh có 1 quá khứ ... đẹp nhỉ :)
    Nghề của anh bây giờ cũng vất vả nhỉ...nhưng đc làm cái mình thích vẫn là điều hạnh phúc nhất.
    Đôi khi ở bên này, em cũng thấy những điều lạ, thú vị ngay từ chính sự khác biệt bình dị, cũng muốn viết 1 cái gì đó thuộc về ngẫu hững, thấy cũng vui vui.
    Chúc anh thành công ~

    Trả lờiXóa
  5. hihihi, bình lựng 1 câu ngoài lề chả liên quan gì đến nội dung bài viết: Sao hình ảnh chân dung nào của nhà báo làm minh họa cho bài ziết cũng láng o hết zậyyyy! :D

    Trả lờiXóa
  6. Titan--水--☆_☆lúc 02:17 22 tháng 6, 2007

    wow :D chuc anh luôn thành công

    Trả lờiXóa
  7. hôm qua đọc báo thanh niên thấy bạn này nằm chình ình trong tờ báo á :D
    kưng kưng, cho tui một bản DINOSAUR được ko? It sounds pretty interesting.. and I desire to have one. :-*

    Trả lờiXóa
  8. anh còn sướng hơn em, chẳng có file pdf bài nào của mình :((

    Trả lờiXóa
  9. ôi ôi, tội lỗi, tội lỗi, trong tâm trí lúc nào cũng chỉ nghĩ bác là Designer thôi :). Muộn còn hơn không, chúc bác nhân Ngày báo chí cách mạng Việt Nam nhé!

    Trả lờiXóa
  10. ღ [G]0ldFizh Channel ღlúc 19:19 22 tháng 6, 2007

    mai mốt dziết 1 bài dzìa Cá dzàng i anh ! :D

    Trả lờiXóa
  11. Có ngày chú thành Phạm Xuân Ẩn ko nhẻy?? hehe nuôi chó và chơi cá cảnh đi ku..

    Trả lờiXóa
  12. Sự nghiệp mày hoành tráng ghê. Tao phải làm 1 bài về sự nghiệp viết báo của tao mới được ^^
    Tao cũng muốn 1 bộ sưu tập Khủng long nữa :D

    Trả lờiXóa