Thứ Tư, 2 tháng 5, 2007

Giàu bao nhiêu cho vừa...




Bức ảnh này được chụp vào mùa xuân năm 1982, khi tôi chưa tròn 1 tuổi. Càng xem những bức ảnh cũ càng thấy thương bố mẹ.

Hôm qua, một người bạn thưở ấu thơ của tôi sang Bangkok công tác và mang giúp tôi mấy quyển album ảnh. Đây là tất cả ảnh của tôi từ bé đến giờ. Nhiều thật! Tôi vui mừng vì khi sống xa nhà, có mấy quyển album để thỉnh thoảng lôi ra ngắm cũng đỡ buồn. Tôi quét mấy tấm đen trắng vào máy tính để lưu lại. Đúng lúc đó thằng đệ vừa lên mạng. Tôi cho nó xem mấy tấm ảnh của tôi hồi bé.


-Hồi bé đại ca nhiều ảnh quá nhỉ! Chả bù cho đệ chẳng có cái nào.

-Sao vậy? - Tôi hỏi và ngờ ngợ đoán ra câu trả lời.

-Nhà nghèo lấy đâu ra tiền mà chụp ảnh. Mà đại ca còn có ảnh chụp chung với bố mẹ. Đệ chẳng có. Nghĩ lại thấy mình thiệt thòi quá.

Tôi giật mình. Tôi đã tưởng hồi bé nhà tôi đã thuộc dạng nghèo nhất xóm. Ăn uống chả đủ. Đồ chơi cũng không có. Tôi đâu ngờ thằng đệ tôi còn kém may mắn hơn tôi khi nó còn không có bức ảnh nào về tuổi thơ của mình. Đến bây giờ, thỉnh thoảng nó vẫn tủi thân vì cái sự nghèo. Đôi khi không dám đi chơi với bạn vì không có tiền. Có lúc nó thốt lên với tôi rằng: "Nhục thật! Chẳng có tiền để mà yêu!"

Tôi chợt nhận ra, một khi mình vẫn đang sống và đang hiện hữu là mình đã may mắn hơn bao nhiêu người rồi. Tôi vẫn luôn ý thức được điều đó nhưng đôi khi vẫn không trân trọng những gì mình đang có, cả vật chất lẫn tinh thần.

Có lần tôi đọc được mẩu chuyện nhỏ dưới đây trên internet:

Nếu thu nhỏ nhân loại toàn thế giới xuống thành một làng nhỏ có 100 người, ta sẽ có một cái làng như sau:

- 57 người châu Á
- 21 người châu Âu
- 14 người châu Mỹ (Nam Mỹ và Bắc Mỹ)
- 8 người châu Phi

- Sẽ có 52 phụ nữ
- 48 đàn ông

- 70 người da màu
- 30 người da trắng

- 6 người sẽ sở hữu 59% tổng tài sản của làng, và cả 6 người đều là người Hợp chủng quốc Hoa Kỳ.
- 80 người sẽ ko có nhà ở tử tế
- 70 người mù chữ
- 50 người sẽ ko được ăn no
- 1 người sẽ chết
- 2 người sẽ được sinh ra
- 1 người có máy tính
- 1 (chỉ có 1 người) có trình độ Đại học trở lên

Nếu nhìn Thế giới dưới góc độ như thế này ta sẽ thấy rằng chúng ta, những con người, cần sự thông cảm, đoàn kết, sự nhân ái và trí thức đến mức nào !

- Nếu trong tủ lạnh nhà bạn có thức ăn, bạn được ăn mặc tử tế, bạn có 1 mái nhà và 1 cái giường êm ấm, bạn giàu có hơn 75% nhân loại.
- Nếu bạn có tài khoản trong ngân hàng, tiền trong ví và 1 ít xu lẻ trong túi quần, bạn đã thuộc 8% no đủ của toàn Thế giới.

- Nếu bạn chưa bao giờ trải qua chiến tranh hay sự cô độc trong những phòng giam của nhà tù , nếu bạn chưa phải hấp hối vì đói và khát, bạn hạnh phúc hơn, may mắn hơn 500 triệu người trên Thế giới này.

Nếu bạn đọc những dòng chữ này, bạn sẽ hạnh phúc gấp 2 lần vì:
- Có ai đó nghĩ đến bạn
- Bạn ko nằm trong số 3,8 tỷ người mù chữ
- Bạn có máy tính

Giàu bao nhiêu cho vừa khi ta mãi mãi luôn nghèo hơn một số người. Tất nhiên cuộc sống cần sự cầu tiến và vươn lên nhưng đối với tôi, để ý đến chuyện giàu nghèo chỉ tổ làm tôi đau khổ hơn thôi. Chi bằng cứ sống vui vẻ và hạnh phúc, thế là quá đủ.

Vui lên nào!

9 nhận xét:

  1. Dung day. HOi nho trong de ghet ghe hen !

    Trả lờiXóa
  2. Việc nhìn nhận về cái nghèo cũng cóa 2 mặt. Mặt tiêu cực thì như Frankie đã nói "chỉ tổ đau khổ hơn". Nhưng đối với tôi đó là 1 động lực để tôi đi lên, Tôi nghèo kiến thức hơn người khác, tôi fải cố làm giàu. Tại sao người khác nhiều $ hơn tôi? và tôi làm sau để có nhiều $ như vậy... Chứ nếu cứ hài lòng với những j mình đang có, thì lấy đâu ra động lực để cầu tiến, vươn lên. ^^

    Trả lờiXóa
  3. Frankie แฟรงกี้lúc 22:32 1 tháng 5, 2007

    @Nemean: bạn nói rất đúng nhưng bạn hiểu nhầm ý mình rồi. Ý mình là đừng để cái nghèo làm mình đau khổ và thiếu ý chí để vươn lên :)

    Trả lờiXóa
  4. Cám ơn đại ca rất nhiều :) em đọc, hiểu và sẽ nghĩ ...

    Trả lờiXóa
  5. Cám ơn đại ca nha !! Cám ơn đại ca đã cho em 1 bài học rất bổ ích. Thú thực với đại ca rằng, nhiều lúc đi ra đường, khi mà nhìn thấy những người nghèo hơn mình thì em cũng hiểu ra 1 điều : Mình chưa phải là người bất hạnh nhất. Trên đời này còn rất nhiều người khó khăn hơn mình, khổ cực hơn mình vậy mà họ vẫn phải sống, họ vẫn có được những nụ cười trên môi. Họ vẫn phải sống vì gia đình, vì chính bản thân họ. Chính vì thế mà em vẫn luôn tự nhủ rằng: mình phải cố gắng, tương lai ở 2 bàn tay và khối óc mình mà ra cả... Em đã vui trở lại rồi... !!!! 1 lần nữa xin được cám ơn đại ca:)

    Trả lờiXóa
  6. ^^ đọc và hiểu ^^

    Trả lờiXóa
  7. Giàu như Việt kiều Thái là dc rùi hehehe

    Trả lờiXóa
  8. cha biet noi gi ngoai 1 cau: Entry qua hay!

    Trả lờiXóa