Thứ Sáu, 16 tháng 6, 2006

Dad's story...




Một bữa cơm tối bình thường... Cô Hảo giục: "Phương ơi, xuống ăn cơm!"


Tôi uể oải bước xuống. Trời nóng thế này chẳng muốn ăn cơm nữa. Nhưng thôi, dù sao thì bữa ăn tối cũng là lúc bà, cô và tôi có thể nói chuyện được với nhau. Cả ngày tôi lượn ngoài đường suốt.


Nhân một chuyện gì đó mà tôi không nhớ, bà tôi kể chuyện bố tôi ngày xưa. Những chuyện ngày xưa có lẽ luôn làm cho giới trẻ bây giờ cảm thấy chán ngán và vô vị vì nó chẳng liên quan gì đến thời hiện tại cả. Nhưng câu chuyện nhỏ của bà tôi làm tôi cảm thấy yêu bố tôi hơn và phục ý chí của bố tôi hơn. Đó là một câu chuyện rất ngắn, rất nhỏ...


Trước 1975, bố tôi đang học năm thứ 3 đại học. Cả nước sục sôi kháng chiến chống Mỹ, thống nhất đất nước. Bố tôi xung phong đi bộ đội. Bà tôi không cho. Thế là bố tôi trốn đi.


Hôm đó có hai cô sinh viên cùng lớp đến đưa phiếu báo điểm cho bà tôi: "Cháu gửi phiếu điểm của Xuân Hòa ạ!". Bà tôi hỏi: "Thế thằng Hòa nó đâu?" "Hòa nhập ngũ rồi bác ạ!"


Bà tôi muốn rụng rời: "Con người ta đi ra trận được người đưa kẻ đón, được gói gém đồ đạc, thức ăn. Bà chẳng kịp biết mà cho bố con tí gì. Mà còn không biết ra đi sống chết thế nào."


Còn bố tôi thì nhập ngũ, trốn đi. Cùng vì đang hưng hực lòng yêu nước, cùng vì một ý chí của một người thanh niên thời chiến. Đêm đêm bố tôi đứng gác, ngày tranh thủ học tỉếp thu thêm kiến thức. Xem lại những cuốn sổ bố tôi chép thơ, các kiến thức toán học hay các kiến thức khoa học thường thức, tôi thấy phục bố thật. Hồi đó làm gì có máy tính hay mạng internet. Sự tiếp thu cần một ý chí và bền bỉ. Và bố tôi đã quyết tâm vậy đấy.


Đến khi xuất ngũ, có xe đưa đón về tận nhà, cũng còn kịp học xong năm cuối đại học.


Câu chuyện ngắn thế thôi, nhưng bố tôi là thế đấy. Tôi ước gì cái ý chí đó được truyền qua tôi để tôi có thể vững vàng hơn trong cuộc sống. Giới trẻ bây giờ có điều kiện tốt hơn. Như tôi chẳng hạn, đôi khi còn kêu loạn cả lên khi bị áp lực công việc. Chẳng bù cho bố tôi khi xung phong ra trận, giáp mặt với cái chết mà vẫn tranh thủ học hành. Tôi thì thua xa. Đôi khi tôi lười biếng kinh khủng.


Tôi rút ra điều mà mấy lâu nay tôi đã biết, nhưng ít khi nào làm theo. Đó là, cuộc sống cần có ý chí. Hồi đó nhà bà tôi nghèo. Có lẽ vì vậy mà bố tôi quyết tâm vươn lên đổi đời bằng cách tiếp thu thật nhiều kiến thức? Có lẽ vậy! Đôi khi cái nghèo làm ý chí người ta mạnh hơn bao giờ hết. Còn bây giờ? Đôi khi vì sung sướng quá mà người ta quên rằng mình vẫn cần một mục tiêu cao hơn để phấn đấu.


Ôi chao cuộc đời rộng lớn làm sao. Nhắc đi nhắc lại mãi, thấy mình vẫn nhỏ bé!

5 nhận xét:

  1. chuyen cua Bo em hay that day, k khac gi chuyen duoc in ban...cac tam guong thoi chien deu sang ngoi y chi,chi em minh con phai hoc nhieu o cac cu...happy weekend!!!

    Trả lờiXóa
  2. Cau chuyen hay lam anh ah. Chuc mung Father Day June 18

    Trả lờiXóa
  3. good tale...hope your family happy always...inspire yourself confident and jump in every chanlenges...good luck

    Trả lờiXóa