Thứ Ba, 20 tháng 6, 2006

Một ngày mới, một ngày đang tới...




Chụp với chị Thủy, anh Tâm, bé Tú Anh, chị Hằng, bé Trà ở PIZZA Company Phuket... Mọi người đi Mỹ hết rồi huhuhu...

 


3h: Mân mê với những ca khúc bất hủ của Whitney Houston.


4h: Những giờ đầu tiên của ngày... Trời ơi... đã định đi ngủ sớm, thế mà ông anh bên Đức xin 5 phút hỏi tí chuyện... Chả là ông ấy thấy hình mình chụp với cái mic nên tưởng mình sắp đi làm ca sĩ... là lào? Rồi sau đó cuộc nói chuyện 5 phút bị kéo dài thành 1 tiếng rưỡi để hai anh em bàn vụ marketing và phát triển công ty của ông ấy.


5h30: Cuộc nói chuyện kết thúc với những câu ậm ừ "OK! OK!" của mình.


14h: Đi hỏi xem cái vé hết hạn của mình có giải quyết được tí ti gì không. Câu trả lời là không! Vé hết hạn từ 21 tháng 5. Cô nhân viên phòng vé bảo mình phải qua Bangkok hoàn lại vé vì bên đó xuất vé!!! Ôi bất cập! Cùng một hãng thôi mà.


14h10: Qua phòng vé của AirAsia. Tại đây mình được tiếp đón với một nụ cười rất chi là Thái Lan (mặc dù cô nhân viên người Việt). Cô nhân viên cũng xinh xắn dễ xương... chẹp chẹp... Có lẽ mình sẽ mua vé của AirAsia. Mua sát ngày, khứ hồi mà có 107USD, rẻ hơn vé Vietnam Airlines gấp 4 lần. Mình chả cần ăn trên máy bay, chả cần đọc báo (có hơn 1 tiếng thôi mà). Đi bộ ra máy bay một chút cũng không sao. Hè hè... Mỗi tội bay chuyến đêm, hơi cực vụ đi xe buýt.


15h30: Biết tin cái brochure in xong... Đẹp long lanh... Quá bất ngờ... Chất lượng vượt xa sự tưởng tượng của mình vì mình cứ nghĩ ở Việt Nam thì in tệ lắm... Chị Thủy bảo dùng mực xịn, bản kẽm xịn... Cầm cái brochure trên tay mà vô cùng khoan khoái... Đẹp quá... à mà cũng do mình design nên nó mới "nong nanh" thế.


16h: Đi lên Tràng Tiền Plaza mua vali với chú Điệp. Cái vali cũ hỏng hết cả cái cần kéo. Mua được cái Black Paw, màu vàng (mua xong tự thấy chán với chính mình). Mà thôi, màu vàng để ở giữa sân bay cho nó chói lọi + dễ phát hiện. Đỡ mất. Được cái bọn Black Paw này bảo hành bánh xe, cần kéo và khóa. Nhưng sau đó phải vác cái va li to đùng về nhà huhuhu...


Một chuyện nữa ở Tràng Tiền Plaza là cái quầy bán giầy hiệu Pasteur vẫn dán những cái biển đèn hộp do mình design cách đây 5 năm. Trời ạ! Xúc động phát ngất. Công nhận hồi đó design trông "lởm" thât hehehe. Mà cũng công nhận máy in đề can hồi đó của Fineline Graphic tốt thật. Sau 5 năm mà màu vẫn thế, chẳng bị phai tí nào...


19h: Đi ăn với bọn trẻ con. Em Tùng giận mình vì mình không rủ. Nhưng mà em ấy bảo là "đi ăn cơm đây" nên mình thôi không rủ nữa.


21h30: Về nhà sớm hơn mọi ngày. Định đi ngủ sớm nhưng không tài nào ngủ được mặc dù rất mệt.


Nửa đêm về sáng: Biết tin em Mai vượt đèn đỏ bị công an tóm. Lần sau đi đứng cẩn thận nhé, nhìn trước nhìn sau nhé! Chỗ nào các chú hay đứng thì nên cẩn thận. Không có các chú ấy hãy vượt. Nói vui vậy thôi. Vượt đèn đỏ nguy hiểm!!! Dễ bị người đi chiều đèn xanh chửi bới.


Bây giờ thì vừa nghe nhạc vừa viết blog. Đi sửa tiếp cái luận văn đây...

5 nhận xét:

  1. Hồi xưa ông anh design lởm thì phải vui chứ, chứng tỏ bây giờ lên tay nhiều. Mà comment mới để ý cái footer, khuyên tai trong xì-tin phết.

    Trả lờiXóa
  2. bọn trẻ con /:) chả nhắc đến mình đi ra ngoài thôi T_T

    Trả lờiXóa
  3. Hi anh! bai hat hqua anh gui nghe rui!!! nghe lai may bai ngay xua van thay hay anh ha! ko vo van nhu may bai hat bgio.

    Trả lờiXóa
  4. oi` co lien wan nhg cha nhac den ten minh. Di ra ngoai

    Trả lờiXóa
  5. bé Zoãn đừng có đú hư theo bé 7 >:P

    Trả lờiXóa