Thứ Hai, 12 tháng 6, 2006

Why?




Tôi đã cố gắng hết mình. Tôi đã làm hết sức. Tôi đã thức trắng đêm, làm cả ngoài giờ với đồng lương chỉ có vậy. Nhưng tại sao những việc tôi làm lại bị gạt bỏ dễ dàng như vậy? Chỉ một lời nói. Có lẽ tôi đang đi sai hướng chăng?

Lúc này đây tôi thật sự thất vọng. Không phải về mình mà về công việc mình đang làm cũng như công ty mà tôi đang cống hiến. Tôi tự hỏi do khả năng của tôi chưa đủ để làm những công việc đó hay do sếp của tôi không hiểu được công việc của tôi đang làm. Tôi dám chắc rằng họ (những người sếp của tôi) chưa bao giờ nghe trọn một chương trình mà tôi làm ra. Chán nản. Động lực làm việc là cái quan trọng nhất của một nhân viên. Thế mà nó bị dập tắt. Thử hỏi làm sao có thể tiếp tục lái xe nếu xe hết xăng?

Hay là mục tiêu của họ là phải có ý tưởng ngay hôm nay và đẻ ra tiền ngay ngày mai? Có lẽ vì vậy nên mọi cố gắng của tôi bị vứt bỏ vì tôi muốn tạo dựng một nền tảng vững chắc để kiếm tiền về lâu về dài.

Có lẽ do tôi quá yếu đuối hay thiếu ý chí mà bỏ cuộc giữa chừng? Có thể!!! Tôi chấp nhận mình hèn hạ, yếu đuối để được yên thân cái đã. Tôi không thể tiếp tục... Tôi kiệt sức rồi. Thời gian qua bạn bè luôn trách tôi là than vãn nhiều quá. À ừ, than vãn cho vui thôi, chứ ai muốn than vãn đâu. Thời gian tới các bạn sẽ chẳng nghe tôi than vãn nữa đâu, vì tôi sẽ chẳng làm gì nữa. Nghỉ ngơi cho sướng rồi tự làm theo ý mình.

Đến lúc tôi cần nghĩ cho bản thân, chứ không phải cho người khác. Bởi vì bây giờ năng lượng trong người tôi chỉ đủ để lo cho mình tồn tại. Không đủ để lo cho người khác được rồi.

Tôi không yếu đuổi. Tôi thừa nhận mình là thằng con trai rắn rỏi nhưng tôi quá tham vọng. Chính cái tham vọng đó giết chết tôi. Nếu như tôi đừng ước mơ, đừng hoài bão thì cuộc sống sẽ phẳng lặng biết bao.

Không, tôi không thích phẳng lặng, tôi thích thử thách. Nhưng trong thời gian này tôi cần tìm cho mình một hướng đi và một con đường để đi. Không phải con đường mà người ta trải nhựa cho tôi đi rồi đào một cái hố để tôi rơi tuột từ trên xuống.

Đừng ai trách móc, khuyên can hay nhận xét gì về tôi lúc này nhé. Tôi sẽ chẳng nghe đâu. Có lẽ tôi cần ngủ một giấc dài để suy nghĩ con đường cho chính mình.

Thôi kệ, vứt tất cả đi đã. Tôi muốn được yên thân. Ai nói gì thì nói. Ai chửi gì thì chửi. Anh trách gì cũng được. Tôi mặc.

Nhưng không được. Sếp tôi lại là người mà tôi tôn trọng. Người đã giúp đỡ tôi và hỗ trợ tôi nhiều việc. Tôi cũng đã học được nhiều điều từ chị. Bây giờ tôi ra đi thì tôi chó chết quá, khốn nạn quá. Tôi không thể làm việc đó.

Tôi đang khóc. Đã mười mấy năm rồi tôi không khóc. Tôi không phải đứa dễ khóc. Nhưng tôi ức quá! Tôi đang bị trói một chỗ mà không thể chạy đi đâu. Sếp viết thư an ủi tôi đừng buồn. Phải, chẳng có gì phải buồn, chẳng có gì phải khóc. Chẳng hiểu sao, tôi không muốn khóc nhưng nước mắt cứ trào ra, không ngăn lại được. Tôi làm sao vậy?

Mong là đừng ai comment cái này cả... Tôi không thể nói cho ai bởi vì trước mặt mọi người tôi luôn tỏ ra vui vẻ, lạc quan.

Không thể viết tiếp được nữa...

2 nhận xét:

  1. Nếu cảm thấy công việc của mình ko được người khác cảm nhận trọn vẹn, đừng chờ cho đến khi cậu căm thù người ta. Hãy tự cứu mình trước khi quá muộn. Câu an ủi của người khác không phải là cách giải quyết vấn đề.

    Trả lờiXóa
  2. thể hiện giây phút yếu đuối đi chăng nữa sẽ giúp mình mạnh mẽ lên đấy, đừng ngại!

    Trả lờiXóa