Thứ Bảy, 21 tháng 6, 2008

Cuối tuần mệt mỏi...




Ngồi ở chỗ biểu tình cùng các phóng viên khác. Nóng lắm, mệt lắm nhưng cố cười tươi để chụp ảnh hehehe...

Nhiều người vào chúc mừng mình hôm qua vì đó là ngày nhà báo Việt Nam. Mình cám ơn qua loa vì thực ra chẳng quan tâm lắm cái ngày này. Việc thì còn đầy ra đấy. Ai cũng bảo mình sướng vì ở cái nơi suốt ngày biểu tình, khối thứ để mần, để viết. Thú thật là hồi đầu mới qua thấy thì cũng lạ nhưng lâu dần chán ngán. Xã hội thì cứ đi xuống vì mấy vụ biểu tình này. Mình thì phơi mặt ngoài đường suốt ngày để đưa tin. Công lao ở trong nhà, đi tàu điện một thời gian dài coi như công toi sau ngày thứ 6 vừa rồi. Phơi nắng cả ngày, da đen cháy. Không phải mình điệu đàng gì nhưng ở Thái người ta chuộng da trắng hơn vì da trắng là có tiền. Tuy nhiên, bỏ qua cái này vì mình chẳng quan tâm lắm. Cái bực bội bất là ngồi dưới nắng, đói, khát, da bỏng rát. Về nhà rồi da vẫn có cảm giác bỏng, người hâm hấp sốt. Tối hôm trước đó thì đội mưa đi canh xem 2 phe biểu tình có đánh nhau không. Thời tiết mùa này khó chịu thật. Một cái bực nữa là đi biểu tình thường là rất tốn tiền. Tốn tiền đi lại, tốn tiền ăn uống linh tinh, uống nước mà đồ ăn thức uống ngoài đường thì chẳng ra sao. Chết thì chẳng đến nỗi nhưng cứ nói thế này cho dễ hình dung. Ví dụ như các loại chả nướng nhé. Thịt chẳng thấy đâu, toàn trộn bột với mỡ. Thế là ra một miếng giò chả. Mà bực cái nữa là có khi đang ăn, đám biểu tình nhoi nhoi lên định làm gì đó, gây sự với cảnh sát chẳng hạn, hay có một nhân vật quan trọng nào đó xuất hiện, thế là phải vứt hết đồ ăn thức uống chạy lại chụp ảnh. Lúc quay lại thì đồ ăn của mình đã bị dẫm đạp nát bét. Đi sớm, về nhà khuya, thường là sau nửa đêm. Lúc đó skytrain cũng hết chạy. Đi taxi. Nhà thì xa, thường hết 100-150 baht. Tiếc tiền huhuhu...


Cho nên, làm ơn đừng biểu tình nữa. Nói thật, bây giờ chỉ muốn một đêm ngon giấc, một bữa cơm với bạn bè... huhuhu... Cả tuần nay chưa gặp đứa bạn hay thằng bạn nào. Phim chiếu ngoài rạp toàn phim hay thì chẳng có thời gian đi xem. Sân khấu kịch của Pi Tua có vở hay cũng thất hẹn vài lần với bác ấy, không đến xem được.

Hiện tại, đang ở nhà và không ngủ được. Cũng chẳng thấy buồn ngủ mấy. Có lẽ ngày cuối tuần muốn thức đêm một chút để tận hưởng cảm giác đêm khuya. Đang ăn chè đậu đen do một đứa em gái có tâm hồn ăn uống nấu cho vì sợ ông anh làm việc vất vả ăn thiếu chất. Trước đó đã ăn mấy cái gỏi cuốn cũng do em ý làm rồi. Công nhận, có đứa em gái có tâm hồn ăn uống cũng đỡ nhỉ hehe... Ngày mai sẽ lo ngủ nhiều, đủ giấc, để thứ 2 đến thứ 4 xem thủ tướng Thái bị... "nướng" như thế nào. Đâu rồi cái cảm giác như hồi còn ở Việt Nam sáng Chủ Nhật ngồi chậm rãi nhâm nhi ly cafe cùng bạn bè...

6 nhận xét:

  1. |Cô Đơn Hội|ღR☆inie Tr★nღ® Hội viênlúc 00:48 21 tháng 6, 2008

    anh ơi tình hình Thailand ra sao rồi anh? Bangkok có gì nghiêm trọng không?

    Trả lờiXóa
  2. |Cô Đơn Hội|ღR☆inie Tr★nღ® Hội viênlúc 00:49 21 tháng 6, 2008

    Ráng giữ gìn sức khỏe nha thần tượng.

    Trả lờiXóa
  3. Hic, ko nhung sang Chu Nhat, ma con sang Thu Bay ... nham nhi cafe nua, hehe...
    Ve VN di anh ui! :D

    Trả lờiXóa
  4. he he poor U!mua bánh mang theo đi travip, thích lương khô ko??

    Trả lờiXóa
  5. em thì chả quan tâm đến Thailand chét hay sống, chả thèm quan tâm đại ca đói khát vì nó chả liên quan gì đến em... kekeke em chỉ quan tâm đến cái camera của thằng kế bên, nó to làm sao, nó đẹp làm sao so với máy cu3a đại ca... thật là đáng thương và tội nghiệp... :))

    Trả lờiXóa
  6. Frankie แฟรงกี้lúc 04:53 22 tháng 6, 2008

    Raniny: Cam on em, moi thu van trong tam kiem soat :)
    Anh Minh: Cau chuyen ve banh hay luong kho em se ke tiep trong entry sau, don xem heheheh

    Trả lờiXóa