Thứ Hai, 6 tháng 4, 2009

Nữ tiên tri Vanga (Chương 9)

Chương 9: NHỮNG SỨ GIẢ NHÀ TRỜI

Tôi tự cho phép mình quay lại với bản anket (bảng câu hỏi) mà tôi đã dẫn ra ở phần đầu cuốn sách cốt để cho ý nghĩa của phần tiếp theo đây trở nên sáng tỏ hơn. Và đây là những câu hỏi Vanga và những câu trả lời của bà.

- Dì có cảm giác rằng thiên khiếu của bà là được lập chương trình bởi những lực lượng tối cao không?

- Có

- Thế bà tiếp nhận họ thế nào?

- Thường là nghe giọng nói.

- Tất nhiên là bà không thể nhìn thấy họ?

- Ngược lại, có nhìn thấy. Đó là những dáng hình trong suốt giống như bóng người ở dưới nước.

- Những điểm phát sáng trong không khí mà chúng ta có thể nhìn thấy – cũng là những biểu hiện của họ ư?

- Đúng vậy.

- Những lực lượng tối cao có thể vật chất hoá không?

- Không.

- Mối liên hệ được duy trì một phía, theo mong muốn của họ, hay là bà cũng có thể bước vào tiếp xúc với họ.

- Thường là theo ý nguyện của họ, nhưng cả tôi cũng có thể kêu gọi họ được.

- Liệu có thể biết được gì về chính họ không, nếu như tự hỏi họ?

- Không. Rất khó. Những câu trả lời thường là mù, dè dặt, tôi không hiểu chúng.

- Con người chúng ta là sinh thể có trí tuệ, một trí tuệ có trái tim ở một giai đoạn phát triển nhất định nào đó, thế liệu có một trí tuệ khác cao hơn tồn tại song song không?

- Có.

- Thế nó nằm ở đâu? Chắc là ở trong vũ trụ?

- Ừ, trong vũ trụ.

- Liệu có thể coi trình độ va7n minh nhân loại ngày nay là độ tuổi thiếu thời của trí tuệ không?

- Có.

- Liệu có xảy ra cuộc gặp gỡ với nền văn minh ngoài trái đất?

- Có.

Một lần sau khi tiếp khách, trong phòng còn lại mỗi tôi và Vanga bỗng bà tập trung tư tưởng nói chậm rãi và rõ ràng cứ như là đọc trong sách.

- Bác nhìn thấy rặng núi, chỗ đó ở trong núi, trong núi…

Lúc đó tôi có cảm giác rằng chính Vanga giờ đây đang ở đó trong núi và kể chi tiết đáng kinh ngạc về những gì nhìn thấy: đám cỏ nhỏ và cứng, những viên sỏi, con đường mòn thấp thoáng. Và tiếp theo – một vách đá sắc nhọn như răng thú dữ.

- Hãy đi tới vách đá đó – dì nói – Hãy đi vào mùng 5 tháng5.

Tôi hỏi tại sao chính vào ngày đó?

- Do vị trí của những thiên thể – dì trả lời – Điều quan trọng nhất có thể nhìn thấy trong ánh trăng cũng như lúc bình minh. Sau đó dì tỏ ra không muốn nói gì về đề tài này nữa. Nói chung tôi không hoàn toàn hiểu câu nói cuối cùng có ý nghĩa gì. Nhưng chúng tôi – những người thân đã quen không đặt những câu hỏi thừa.

Những người bạn nhiệt tình đã hưởng ứng ý định của tôi và sáng ngày 4 tháng 5 chúng tôi chuẩn bị chuyến “du lịch”. Buổi trưa chúng tôi lên đường.

Cuộc lang thang trên núi đồi làm cho chúng tôi chán nản, buồn bã hơn là tạo niềm vui thú. Có những lúc nghi ngờ sự thành công của cuộc tìm kiếm chúng tôi đã đề nghị quay trở về thành phố nhưng đám bạn tôi phản đối. Thật hết sức ngạc nhiên, buổi chiều chúng tôi tìm được đến nơi. Vanga đã miêu tả nó chi tiết và chính xác đến mức không thể nhầm lẫn được. Chúng tôi nhìn thấy một vách đá sắc nhọn như răng thú đứng áng ngữ ở vành phía bắc một tràng có không lớn lắm, nhìn xuống dưới chân, chúng tôi thấy những viên sỏi và một loại cỏ cứng như làm từ dây kẽm gai vậy. Khí trong núi trong lành từng đàn bướm thấp thoáng ẩn hiện trong những bụi cây rì rào. Phong cảnh tuyệt vời.

Chiều muộn, trời bỗng dưng tối sầm lại, mưa đổ xuống. Một giờ sau chúng tôi ướt như chuột lột. Chiếc lều bạt cũng không giúp gì được nước ngấm vào những túi đựng thức ăn và quần áo dự phòng. Mưa kéo dài gần hai tiếng đồng hồ, sau đó cũng bất thình lình như lúc bắt đầu, mưa tạnh, chỉ có vòm trời vẫn còn u ám. Chẳng mấy chốc, trời sụp tôi. Chúng tôi đốt một đống lửa để sưởi và hong khô quần áo. Quây quần quanh ngọn lửa chúng tôi quyết định qua đêm ở đấy. Xung quanh vắng lặng, bóng tối mênh mông, có cảm giác trên thế giới chẳng còn ai ngoài chúng tôi. Tôi không yên với ý nghĩ rằng chuyến đi của chúng tôi tới cái chỗ hoàn toàn lạ lẫm này lại vô ích, thêm nữa, đầy mây thế này chẳng thể nhìn thấy cả mặt trăng lẫn mặt trời. Đầu óc cảm thấy khó chịu, chẳng muốn nghĩ gì nữa mắt díp lại, tôi và các bạn gà gật bên đống lửa chập chờn.

Tới gần sáng bầu trời rạng lên, chúng tôi đứng dưới chân vách đá và nóng ruột chờ đợi những tia mặt trời đầu tiên.

Tôi không hiểu tại sao chúng tôi lại đứng đúng vào chỗ mà rõ ràng là giữ via trò “phát hiện”: trên bề mặt của vách đá, ngang tầm mặt của chúng tôi có ba hố lõm kích thước bằng khoảng chiếc đĩa tách. Chúng tạo thành một tam giác cân, mà đỉnh của nó hướng xuống dưới đất. Nửa tiếng trôi qua nhưng không có gì thú vị xảy ra. Mặt trời lên chập chạp. Và bỗng nhiên một tia nắng chiếu vào vách đá sắc nhọn, nó trườn xuống dưới chạm vào hình tam giác và chậm rãi bò từ trái qua phải, theo đúng những hố lõm trên vách đá. Chúng tôi không biết trò chơi đó của những tia nắng trên vách đá là ngẫu nhiên hay là chúng tôi đã chứng kiến một hiện tượng thú vị, nhưng sự kiện là sự kiện: ngày 5 tháng 5 tia mặt trời đã vẽ trên vách đá hình tam giác đã được đánh dấu bởi ai đó trước chúng tôi. Dấu hiệu đã trao cho chúng tôi. Bởi ai và thế nào thì chúng tôi không biết.

Cả ngày chúng tôi bàn luận về hiện tượng xảy ra và nhìn lên vách đá những hình tròn lõm tạo thành tam giác và sốt ruột chờ đợi buổi đêm để xem Mặt trăng – “em” của Mặt Trời - chỉ cho thấy cái gì.

Đêm xuống, trời lại đổ mưa. Chúng tôi lại ướt tận chân lông và lại hong khô bên đống lửa, đồng thời vô vọng nhìn lên bầu trời u ám cau có. Tuy nhiên giờ đây chúng tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn hôm qua. Chúng tôi tin ở Vanga và hy vọng vào điều kỳ diệu. Đến gần nửa đêm chúng tôi lại chiếm lĩnh vị trí ban sáng bên cạnh vách đá. Và cái gì đây? Đám mây dần dần tản ra, nửa giờ sau trên trời xuất hiện những ngôi sao đầu tiên chẳng mấy chốc mặt Trăng ló ra. Tất cả tĩnh lặng như đêm trước. Sự hồi hộp của chúng tôi tăng dần, nhưng chúng tôi vẫn không rời mắt khỏi vách đá.

Và bỗng dưng một ánh trăng – chúng tôi thậm chí cũng không hiểu xảy ra từ đâu – lặp lại đúng trò chơi ánh sáng của tia mặt trời ban sáng. Nó chạm vào đỉnh của vách đá sau đó nhiều lần chạm vào những điểm tròn lõm trên vách đá, trong suốt 15 phút, nó vẽ từ trái qua phải hình tam giác với đỉnh hướng xuống dưới đất, rồi sau đó biến mất.

Chúng tôi đứng bất động, cách vách đá tối đen khoảng 2 – 3 mét. Không ai thốt lên lời nào, nhưng chúng tôi đều nghĩ về một điều: “Trò chơi ánh sáng trên vách đá, trên hình tam giác kia phải chăng là ngẫu nhiên? Sự trùng hợp? Chưa chắc, thật khó tin!

Nhưng mấy phút sau đó, mặt phía nam nhẵn nhụi của vách đá bỗng lấp loáng một ánh sáng xám bạc như màn ảnh của một chiếc tivi khổng lồ. Và một thoáng sau trên “màn ảnh” xuất hiện hai hình người. Hai hình này rất lớn chúng bao chiếm gần hết khoảng không được chiếu sáng – bức tường nhẵn có chiều cao không dưới 5m và rộng khoảng 3m – 4m. Những dáng hình này nhìn rất rõ và trông nổi đến mức tôi có cảm giác rằng trong bất cứ phút nào họ cũng có thể tách ra khỏi bức tường để bước về phía chúng tôi. Chúng tôi như hoá đá vì ngạc nhiên và sợ hãi. Cho đến chết tôi cũng không bao giờ quên được cảnh tượng đó. Vậy là, phía trái “màn ảnh” của chúng tôi, chúng tôi nhìn thấy một người đàn ông, chính xác là một ông già, râu tóc dài đến vai mà mặc bộ quần áo dài chùng xuống đất. Tay trái ông buông thõng xuống, còn tay phải đưa ra phía trước cầm một vật gì đó giống như trái bóng, nhưng tất nhiên đó không phải là quả bóng mà có lẽ là máy móc gì đấy không rõ chức năng.

Xa hơn một chút, cao hơn một chút, phía bên phải là dáng hình thứ hai – một người đàn ông rất trẻ. Anh ta ngồi trong ghế bành, tay để trên tay ghế, ánh mắt hướng về phía xa xăm, khuôn mặt căng thẳng. Trên đầu ông ta là một chiếc mũ cao, còn trên mũ là một cái gì đó tựa như ăngten. “Màn hình” được chiếu sáng khá lâu, chúng tôi kịp ngắm nhìn và nhớ rõ cả ông già lẫn chàng trai. Sau đó tất cả xung quanh chìm vào bóng tối mù.

Khi tĩnh trí lại và sau khi soi đèn pin nhìn đồng hồ chúng tôi mới tin rằng chúng tôi đã quan sát bức tranh lạ lùng ấy gần 20 phút. Chúng tôi im lặng quay về lều, như theo hiệu lệnh, bắt đầu vội vã thu dọn hành trang trong bóng tối như bưng, dùng đèn pin soi đường, bước thấp bước cao vấp vào rễ cây, đá sỏi chúng tôi lặng lẽ và nhanh chóng quay về nhà. Quãng 2 giờ sáng nhìn thấy những ngọn đèn dầu đầu tiên của thành phố, chúng tôi thở ra nhẹ nhõm.

Chỉ hoàn toàn tĩnh trí khi đã ở nhà, chúng tôi mới bắt đầu bàn luận, tranh nhau kể và miêu tả lại những điều đã nhìn thấy. Hoá ra cả 5 chúng tôi đều nhìn thấy như nhau. Những miêu tả của chúng tôi hoàn toàn trùng khớp nhau.

Nhớ lại điều lưu ý của Vanga: cái chủ yếu nhất có thể nhìn thấy dưới ánh trăng cũng như dưới những tia sáng đầu tiên. Bởi vì tôi và Vanga là họ hàng, ai đó có thể nghĩ rằng tôi đã được chuẩn bị về mặt tâm lý để đón nhận một sự kiện nào đó, thậm chí không biết cụ thể là sự kiện gì. Được, cứ cho là như vậy, nhưng còn những người khác đi cùng chúng tôi thì sao? Chúng tôi, năm người khác nhau về lứa tuổi, học vấn và đức tin. Còn về những bức tượng do những người lạ từ nơi khác đến dựng mà Vanga “nhìn thấy” thì tôi không hề nói cho các bạn mình biết. Đơn giản là tôi cũng đã quên phắt về chúng rồi và chỉ nhớ lại khi ngồi vào bàn viết cuốn sách về Vanga và rút ra từ cặp giấy những ghi chép mà tôi cất đi trong tủ sách từ năm 1979. Vậy là rõ ràng ở đây không hề có sự ám thị hay thôi miên nào hết. Điều đó là gì vậy? Và tại sao Vanga lại bảo chúng tôi đi vào ngày 5 tháng 5 đến đúng cái “màn ảnh” đó trên vách đá?

Ngày hôm sau tôi sang nhà Vanga và thuật lại toàn bộ chi tiết cho bà nghe. Bà nghe hứng thú nhưng không hề bình luận câu nào. Những gì mà chúng tôi đã nhìn thấy cho đến nay vẫn trăn trở trong tôi. Chúng tôi còn vài lần nữa đi tới đó vào buổi sáng và buổi tối, nhưng không nhìn thấy gì nữa. Chúng tôi quyết định không kể cho ai về trường hợp dị thường gần như hoang đường này. Tôi sực nhớ ra những lời của Vanga: “Thời gian những điều kỳ diệu sẽ tới, khoa học sẽ làm nên những phát hiện lớn trong lĩnh vực phi vật chất. Năm 1990 chúng ta sẽ chứng kiến những phát hiện khảo cổ học tuyệt vời, chúng làm thay đổi tận gốc những hình dung của chúng ta về những thế giới cổ xưa. Tất cả vàng được cất giấu sẽ trồi lên mặt đất, nhưng nước lại ẩn náu đi. Tiên định là như vậy.

Tôi tin tưởng sâu sắc vào những điều Vanga nói về những phát hiện trong tương lai của khoa học. Tôi cũng hy vọng rằng vào một ngày đẹp trời nào đó khoa học sẽ trao cho tôi và các bạn bè của tôi chìa khoá để giải đáp điều bí ẩn kỳ lạ đã đánh dấu cuộc sống của chúng tôi bằng sự tiếp xúc với các siêu nhiên và đã làm thay đổi cơ bản những hình dung của chúng tôi về thế giới hiện thực. Vậy trong thế giới cái gì hiện thực và cái gì là phi hiện thực? Và ranh giới giữa chúng ở đâu, nếu nói chúng tồn tại cái ranh giới như thế?

Tôi không biết liệu có tìm nổi câu trả lời cho những câu hỏi này không. Tôi cũng không biết, liệu tôi có thể hiểu được hiện tượng Vanga là thế nào không.

…Tôi đã trải một con đường không dễ dàng để đạt tới những trang này. Với tình yêu chân thành trong sáng tôi cùng với các bạn cố gắng nhìn vào thế giới huyền bí có tên gọi là Vanga, cố gắng trình bày Vanga như bà vốn có trên thực tế, kể về những mối quan tâm mọi mặt rộng rãi của bà, về diện mạo đạo đức đáng học tập và phẩm chất con người cao cả của bà như cái sứ mạng khó khăn của bà là chỉ ra cho chúng ta con đường đi tới cái thiện, tình yêu và bác ái.

Tôi xin dẫn lại lời của bà: “Tôi được đặt ở đây và nghiêm ngặt do thời gian tồn tại nhất định của mình trên mặt đất. Tôi đưa tay cho những người đang tuyệt vọng và chỉ cho họ nên đi đâu”. Và nữa: “Cần phải trở thành thiện nhân và yêu thương nhau để tự cứu rỗi! Tương lai thuộc về người hiền, họ sẽ sống trong một thế giới tuyệt diệu mà bây giờ chúng ta khó mà tưởng tượng nổi”.

Vanga đã truyền cho chúng tôi bao nhiêu niềm hy vọng và tự tin. Trong những ngày tháng nhiễu nhương này thật đặc biệt dễ chịu khi nghe thấy rằng cuộc sống trên Trái Đất không thể lụi tàn, bởi vì “rồi sẽ tới thời đại của lao động hứng khởi của tình yêu và bác ái giữa tất cả mọi người trên hành tinh”. Chúng ta có thể tin bà bởi vì hàng ngày bà đã thuyết phục được chúng ta bằng sự đúng đắn trong những điều dự báo của mình.

…Màn đêm đang buông xuống Rupite. Đỉnh núi Kojiuc in đậm trên nền trời tím biếc, hơi ấm của những nguồn nước khoáng cuồn cuộn tuôn ra từ chân núi làm cho toàn bộ bức tranh phong cảnh càng huyền ảo lung linh. Đâu đó vẳng từ xa những âm thanh của cuộc sống thành phố thường nhật – tiếng còi ôtô, giọng nói tiếng cười của mọi người, nhưng chúng không thể phá vỡ sự yên tĩnh thanh bình của thung lũng Rupite, nơi thời gian tưởng chừng như mãi ngừng lại. Còn tiếng róc rách êm dịu của con suối St.ruma lại làm thức dậy những âm thanh hoàn toàn khác: vẳng nghe như những bước chân điềm đạm của những người xa xưa, khi mà gia điệu ngọt ngào của tiếng tù và thấm đượm khắp không trung bằng sức quyết rũ thiên đường của nó, khi ngọn gió khe khẽ rì rào trong những cành cây, đùa trên ngọn cỏ và chim chóc vang khúc ca về tình yêu và hạnh phúc. Có chăng một thời như thế, hay đó chỉ là tượng thiên đường của chúng ta về cuộc sống ngày xưa? Tôi cũng không rõ nữa.

Và Vanga của tôi, giữa những bông hoa đáng yêu trong vườn đang sốt ruột ngồi chờ SỰ KIỆN LỚN LAO ĐÓ (theo cách nói của bà). Bà ăn nhập vào bức tranh tuyệt vời đó một cách hài hoà và tự nhiên đến mức có cảm giác dường như bà đã ngồi đây mãi mãi. Đôi khi khuôn mặt bất động trong công việc tinh thần căng thẳng của bà bỗng sống động, còn đôi mắt đã mù của bà lại mở rộng ra. Bằng cái nhìn siêu nhiên của mình bà nhìn thấy gì trong buổi chiều yên ả như thế này? Phải chăng bằng ý nghĩ bà đang phiêu diêu ở những thời đại quá khứ xa xưa hay đang nhìn qua những rào chắn của tương lai? Phải chăng những trang của tồn tại nhân loại đang được lật giở, hay là chính những ngôi sao đang kể cho bà nghe về những thế giới khác xa lạ mà những bức thông điệp của chúng bà có thể giải mã được nhẹ nhàng giống như chúng ta đọc một tờ báo buổi sáng?

Giờ đây tôi bất giác nhớ lại lời của Vanga nói cách đây đã lâu: “Cuốn sách như thế này không viết xong bây giờ được”. Quả thật không thể. Cuốn sách như vậy phải được xây dựng liên tục, ngày này qua ngày khác và còn lâu mới có thể đặt dấu chấm hết cho nó được. Chúng ta đã biết gì về Vanga? Thật ít ỏi đến bực mình. Cần phải đặt đối chiếu những quan điểm khác nhau, điều tra, nghiên cứu và có lẽ dần dần chúng ta mới thâm nhập vào điều bí mật có tên gọi là Vanga.

Điều phát lộ (linh cảm) của người phụ nữ thấu thị đó là niềm hy vọng và chỗ dựa của chúng ta trong cuộc sống đầy bất trắc, là những dấu hiệu bí mật từ vũ trụ. “Ai có tai khắc nghe thấy”.

HẾT

13 nhận xét:

  1. Vai Lon Vai Lon .Dit me vai lon vai lon

    Trả lờiXóa
  2. Toi rat kinh trong cu vanga . 1 con nguoi phi thuong , 1 su gia cua nhan loai :X

    Trả lờiXóa
  3. Cuốn sách quá hay! Nhưng rất mong manager xóa những comment vô giáo dục đi!

    Trả lờiXóa
  4. moi con nguoi deu co nhung bi an va su kieu dieu,cuoc doi cua vanga la 1 huyen thoai, mong nhung ai doc cuon sach nay hieu duoc nhung gia tri cuoc song....hay song sao cho that y ngia dung de lang phi 1 doi nguoi

    Trả lờiXóa
  5. hay và bí ẩn, thời gian sẽ cho chúng ta ta thấy những dự báo của Bà là như nào.

    Trả lờiXóa
  6. Thật sự rất ngưỡng mộ cụ Vanga,yêu cụ lắm,fải chi được cụ làm mẹ đỡ đầu thì hay wá,mọi thứ thật kì diệu và bí ẩn,giờ thì mình tin là chưa có tận thế đâu,bởi theo lời của cụ Vanga thì xã hội sẽ còn fát triển nhìu thứ,hay wá đi,yêu cụ lắm :x
    cũng đề nghị manager del những cm vô giáo dục đi,thật chướng mắt

    Trả lờiXóa
  7. quá khứ và tương lai đã được sắp xếp , không gì có thể thay đổi được

    Trả lờiXóa
  8. Thật tuyệt, không ngơ lại có những thế giới khác, không những câu truyện của Vanga mà trên thực tế cũng đã có những điều đó xẩy ra.
    Thế giới thật là rộng lớn!!!

    Trả lờiXóa
  9. Nhận xét này đã bị tác giả xóa.

    Trả lờiXóa