Thứ Ba, 20 tháng 3, 2007

Nhiệt tình + ngu dốt = PHÁ HOẠI




Phan Ý Ly @ Highland Coffee (Hanoi Tower)


Những gì Phan Ý Ly viết ra có thể buồn cười đấy, có thể làm bạn vui đấy nhưng rồi bạn sẽ phải giật mình vì những điều buồn cười đó. Và đây là một ví dụ...



Bài viết được trích từ blog của Ly: (link)


Nhiệt tình + ngu dốt = PHÁ HOẠI


Những hành động ngu dốt:
  • Tây sang Việt Nam thấy em nào thèm cái gì là cho móc túi ra phát quà
  • Khách du lịch đi về quê thấy em nào nheo nhóc: ra đây bác cho cái bút
  • Việt Kiều về quê thấy động lòng trước cảnh nghèo: phát cho mỗi nhà vài trăm

Cho cũng phải biết cách cho, nếu việc làm của bạn không giúp đỡ gì được cho người ta mà chỉ thoả mãn cái phần "tội lỗi" trong bạn, việc làm đó thật là ích kỷ.

Từng đi nhiều, làm công tác xã hội ở nhiều mức độ (tình nguyện, Liên Hiệp Quốc, cá nhân, tổ chức, xóm liều, miền núi, sông nước..), tôi thấy việc "cho" là cả một nghề được đào tạo chuyên nghiệp, hoàn toàn không chỉ dừng lại ở lòng thương người và cảm xúc bất chợt hay cái áy náy vì mình khá hơn người ta. Thậm chí cấm kỵ dùng từ "cho" hay "tặng" hay thậm chí "từ thiện", với người làm công tác phát triển xã hội, đó là cấp thấp nhất, thiếu hiểu biết nhất. Vì tôi chẳng cho ai cái gì cả, mà chính họ phải là người tìm được con đường đi cho riêng mình. Ngược lại, khi tôi nghĩ bạn không thể dùng đôi chân của mình nữa, tôi cắt "mịa" nó đi và đưa cho bạn một cái chân giả. Lòng tự hào thay, quên mất rằng chân của bạn chỉ bị tê thôi và hoàn toàn có thể tập đi được. Nhận đôi chân giả của tôi, lòng bạn "lao lao", cả đời bạn luôn nghĩ rằng nhờ có TÔI bạn mới đi được, đi bằng chân giả TÔI cho, chứ không phải bằng đôi chân VÔ TÍCH SỰ của bạn. Còn tôi, thấy mình đạo đức lên một tí, chắc đường lên cõi Niết Bàn đã rất gần!

Vì tôi cần thấy tôi ĐẠO ĐỨC, tôi cần thấy tôi TỐT, ĐẸP, và HOÀN THIỆN, nên tôi PHỤ THUỘC VÀO ĐÔI CHÂN VÔ TÍCH SỰ của bạn. Bạn phải yêu quý tôi, bạn phải thấy tôi như vị thánh từ bi, như thế ĐÔI CHÂN GIẢ tôi đưa nó mới có ý nghĩa. Thế nên, tôi phụ thuộc vào việc bạn có

yêu quý tôi nữa không để biết tôi có phải là THÁNH THIỆN hay không. Thế là bạn toàn quyền làm gì tôi cũng được!

Thế là cứ chạy quanh cái vòng luẩn quẩn: tôi cho tiền/sách vở/kiến thức, bạn cho tôi sự "bình yên trong tâm hồn" .. kể cũng rẻ.

Mấy đứa bạn cùng lớp ở Anh cũng vậy. Thường là những ai ít kinh nghiệm, nhìn sự việc qua lăng kính hồng.. sẽ có cách đối xử và tự xử như tôi vừa lấy ví dụ ở trên. Sự rung cảm nhất thời, hành động bồng bột đầy tính chủ quan.. là những gì dễ nhận thấy. Nói là ngu dốt thì hơi đúng quá, nhưng những người như vậy thường quá non nớt, nhìn mọi việc nông nổi. Khác nào em bé đi nhanh bị ngã, cả nhà ra oánh tan nát cái sàn gạch "hư này hư này", em bé được thể khóc to hơn cho nó máu, mẹ ra vỗ về "mẹ xin lỗi mẹ xin lỗi, ngoan ngoan mẹ thương, kẹo này".

Một người chín chắn và hiểu rộng, lòng vững như bàn thạch. Làm bất cứ việc gì không phải để mong lấy lại được "bình an trong tâm hồn" hay "xoa dịu này nọ" mà là vì bản chất của chính nó.

PHAN Ý LY

10 nhận xét:

  1. Ngày trước trường quyên góp "từ thiện, cứu trợ" gần như là ép buộc, đóng như một cái máy, sợ mình vô cảm. Thấy cho như thế là "short term", xài hết họ vẫn đói, vẫn nghèo. Đọc bài này xong thấy gỡ vài nút thắt.

    Trả lờiXóa
  2. cho còn tùy thuộc vào cách nhìn và độ nghiêng của lăng kính từ bi nữa, mà cái đó trước giờ làm không đúng nó biến thành thương hại

    Trả lờiXóa
  3. ^^ interesting!

    Trả lờiXóa
  4. tôi thấy việc "cho" là cả một nghề được đào tạo chuyên nghiệp <--- cai nay ngo^.
    Việt Kiều về quê thấy động lòng trước cảnh nghèo: phát cho mỗi nhà vài trăm <--- e ko he^`

    Trả lờiXóa
  5. đọc xong cái này tự dưng tao thấy bớt hâm mộ cô bạn Phan Ý Ly của mày đi một tí. Có thể tao không đủ cao siêu để hiểu ý của bạn ý, nhưng tự dưng tao nhớ lại tao đi lọ mọ với bọn trẻ con, tao đã hào hứng thế nào khi hỏi bọn nó chọn cái bút hay quyển vở, tao đã vui thế nào khi mà bọn nó cũng hào hứng suy nghĩ xem nên lấy cái gì. Ô thế mà ở đây thì những việc như thế nhang nhác được gọi là một hành động ngu dốt.
    Việc gì đi chăng nữa, từ thiện, cho, tặng, biếu, bố thí, hay ban phát, có thể xuất phát từ ý thích cá nhân hay chỉ đơn thuần là công việc phải làm, có thể gọi tên nó là gì cũng được, miễn là nó được làm một cách chân thành, thế là đủ.

    Trả lờiXóa
  6. Frankie แฟรงกี้lúc 05:33 22 tháng 3, 2007

    @Long: Trước một vấn đề thì mỗi người đều có quan điểm riêng. Tuy nhiên, chưa biết nó đúng hay sai (mà đúng hay sai cũng chỉ là tương đối) cũng nên nhìn lại vấn đề một chút. Bởi vì, sự thực cuộc sống có những vấn đề như vậy tồn tại thì mới có người đề cập. Nhìn lại vấn đề để rút kinh nghiệm cho bản thân. Còn cậu cảm thấy mình không làm gì sai và làm nó một cách chân thành thì tốt quá rồi còn gì. Nhỉ?

    Trả lờiXóa
  7. Frankie แฟรงกี้lúc 05:35 22 tháng 3, 2007

    Cần nói thêm rằng, vấn đề mà Ly đưa ra chỉ là 1 khía cạnh (respect) của cả sự việc. Cũng nên nhìn nhận và đánh giá nó để tránh các sai lầm có thể xảy ra. Nó không tuyệt đối!

    Trả lờiXóa
  8. Đúng vậy, nó kotuyệt đối, nếu không thì câu chuyện cô bé Xa Diễm ở dưới hoàn toàn vô nghĩa

    Trả lờiXóa
  9. Đúng vậy, nó ko tuyệt đối, nếu không thì câu chuyện tấm lòng của cô bé Xa Diễm và tấm lòng của mọi người đã giúp đỡ cô bé hoàn toàn vô nghĩa

    Trả lờiXóa
  10. Ko đồng ý.
    Phê phán hơi rộng và cho dù nói là chỉ đề cập 1 respect thì nó quá chủ quan, cái nhìn hẹp hòi, cực đoan. Có vẻ viết cho lòng tự ái quá lớn của chính bản thân, có vẻ cuộc sống chưa bao giờ thật sự cần ai CHO hay TẶNG mình cái gì nên ko hiểu. Ngay việc liệt kê các hành động ngu dốt đã là khá tiêu cực rồi.
    Viết có vẻ cao siêu nhưng thật ra ko được đến mức đó, chỉ vừa tới mức khó hiểu thôi.
    Kết luận: phản đối tư tưởng này.

    Trả lờiXóa